🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ráng nhịn cả buổi, cuối cùng Thầm Kiều vẫn căm phẫn trừng anh một cái, xoay người chuẩn bị đi khỏi đây.

“Đứng lại!” Dạ Mạc Thâm gọi cô lại.

Thẩm Kiều dừng chân, dẫu sao mệnh lệnh của anh không thể không nghe, nhưng khi dừng lại rồi, cô vẫn đưa lưng về phía anh, không hề quay đầu.

Nhưng ngay sau đó eo cô lại bị ôm chặt, bỗng nhiên Thẩm Kiều bị Dạ Mạc Thâm ôm vào lòng, Thẩm Kiều sợ tới mức thét lên thành tiếng.

Bàn tay nóng cháy của Dạ Mạc Thâm khẽ xoa lên cổ cô, giọng trầm thấp nói: “Cô còn đang mặc áo của tôi mà cứ kêu gào như vậy, đã hỏi tôi chưa?” Tay anh khóa chặt eo cô như xích sắt làm cô không thể nào nhúc nhích được, Thẩm Kiểu tức giận quay đầu lại trừng anh: “Anh đùa giốn tôi trước!” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm mang theo mấy phần tà mị, nhích người dán sán vào cô: “Chẳng lẽ tôi nói sai?” Thẩm Kiều: “Dù sao cũng là do anh cố ý đùa giỡn tôi trước.” Nếu như anh không cố ý đùa giỡn cô, thì tại sao ngay từ đầu không nói nhà hàng đó là của tập đoàn Dạ thị đi, thế nào cũng phải đợi đến khi cô cuống cuồng ra ngoài mới nói cho cô biết, lúc trước ém cho kỹ vào, sau rồi mới giải thích.

Tức chết cô! “Được rồi, xem như tôi cố ý đi, cô làm gì được tôi?” Dạ Mạc Thâm dứt khoát phát huy cái mặt dày không biết xấu hồ của mình đến trình độ cao nhất, làm người ta phải trợn mắt há mồm.

“Lúc ở trong phòng vệ sinh của nhà hàng vừa rồi, tôi đã nói gì với cô?” Dạ Mạc Thâm cởi áo vest khoác ngoài của cô ra, giọng trầm xuống: “Tôi có cảm giác rồi.” Thầm Kiều trợn to hai mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Đương nhiên cô biết anh đang nói đến cái gì, cho dù cô không biết, thì chỉ cần nhìn vào động tác của anh là hiểu ra ngay…

Bởi vì! Dạ Mạc Thâm đang dùng nơi nào đó để chặn cô lại, trạng thái dâng cao ấy đang nói cho cô biết anh muốn gì…

Thẩm Kiều ở trong lồng ngực anh, sắc mặt dần dần trắng bệch, nói: “Dạ Mạc Thâm, rốt cuộc anh có ýgì?” Áo vest khoác ngoài bị cởi ra, bị vứt xuống sàn nhà lạnh như băng một cách vô tình.

Bàn tay ấm nóng của Dạ Mạc Thâm vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, nói: “Lúc trở lại cô luôn mặc bộ đồ tây này đúng không? Người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi dây, không phải ai cũng có thể nhìn.” Thẩm Kiều: “….” Rốt cuộc anh ta có nghe mình nói gì không? Sự thật chứng minh, Dạ Mạc Thâm không nghe cô nói gì thật. Anh cúi người xuống, bờ môi mỏng hôn lên gáy cô một cái, Thầm Kiều bất đắc dĩ vô cùng, đưa tay đầy anh ra: “Anh làm cái gì vậy?” Giọng Dạ Mạc Thâm trầm trầm: “Tiếp tục chứ sao.” “Tiếp tục gì?” “Chuyện chưa làm xong trong toilet.” Bị quấy rây, trên khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, anh lập tức cắn cô một cái, Thẩm Kiều bị đau, kêu lên thành tiếng.

Sự việc kế tiếp xảy ra quá đột nhiên, Thầm Kiều hoàn toàn không ngờ được Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên… ặc, nhiệt tình đến vậy, anh cởi hết quần áo cô ra, cái đầu đang vùi giữa cổ cô dần dần đi xuống.

Anh làm một cách khí thế hừng hực, nhưng mỗi một tấc nóng râm ran mà đôi bàn tay nóng cháy ấy đề lại trên da thịt cô, lại là một sự sỉ nhục với Thầm Kiều.

Anh có thích cô đâu.

Trước đây rõ ràng ghét cô đến vậy, luôn nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, lúc nào cũng nói những lời tổn thương người khác, đứa con trong bụng cô còn không phải của anh, bất cứ một người đàn ông nào cũng vĩnh viễn không thể thích nổi loại đàn bà như cô.

Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra, thái độ của anh hoàn toàn thay đổi, động một cái là thích ôm cô, hôn cô, làm đủ trò để trêu đùa cô.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến một từ mà trước đây từng nghe nhân viên nói qua trên công ty: “Tình nhân”.



Ban đầu anh còn có thể làm lơ, nhưng sau đó thật sự bị cô ảnh hưởng, dứt khoát giữ cổ tay cô lại, ‘bắt hai tay cô ra sau lưng, để cơ thể mềm mại của cô dán sát mình hơn, đôi mắt nheo lại trông rất nguy hiểm.

“Cô có biết bây giờ mình đang ngồi trên dùi ai không? Cô giãy giụa như vậy sẽ chỉ càng dẫn lửa….” Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều hơi biến sắc, hốt hoảng nói: “Anh đừng thế mà, Dạ Mạc Thâm, không phải anh ghét tôi sao? Lẽ ra anh không muốn chạm vào tôi chứ? Bây giờ anh đang làm gì vậy?” Lúc nói câu cuối, cảm xúc của Thẩm Kiều gần như có phần mất kiểm soát: “Có phải anh xem tôi như một món đồ chơi không, vì tôi đã ly dị, anh còn nghi ngờ con tôi không phải của anh, nên anh… muốn dùng cách này đề trừng phạt tôi, có phải không?” Bàn tay đang kiềm chế tay cô của Dạ Mạc Thâm dừng lại trong chốc lát, anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm với vẻ nguy hiểm: “Cô cho rằng tôi đang trừng phạt cô ư?” “Nếu không thì tại sao?” Thẩm Kiều nhìn vào mắt Dạ Mạc Thâm, giọng nói mong manh: “Rõ ràng lúc trước anh căm ghét tôi đến vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi? Vì đêm hôm đó sao? Vậy tôi nói cho anh biết, nếu vì đêm hôm đó chúng ta quan hệ với nhau thì anh không cần như vậy đâu, bởi vì… Đêm hôm đó tôi bị bỏ thuốc, không hề tự nguyện.” Câu nói cuối cùng thành công khiến sắc mặt vốn đã không mấy tốt của Dạ Mạc Thâm tối sâm hẳn đi, anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Cô lặp lại câu vừa rồi một lần nữa?” Thẩm Kiều cắn môi dưới, quật cường mặt đối mặt với anh.

Cằm cô bị anh bóp, lần này Dạ Mạc Thâm dùng lực rất mạnh, anh nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: “Ồ? Cô không hề tự nguyện, vậy là tôi ép buộc cô?” “Tôi không trách anh.” Thầm Kiều giải thích: “Đêm đó trong phòng có mê hương vốn là Lục Tầm Thường dùng nó để đối phó anh, anh ta cho rằng anh bị bất lực… Nên muốn anh nếm thử nỗi đau không thể nhẫn nhịn nồi, không ngờ anh…” Thẩm Kiều không nói hết vế phía sau.

Cho dù tối đó thần trí cô rất mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể nhớ ra được một phần cực nhỏ từ trong ký ức vụn vặt, chỉ một chút đó thôi, nhưng dấu vết trên người cô vào ngày hôm sau đã nói lên tất cả.

“Không ngờ cái gì?” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hết sức âm trầm, trong mắt phát ra tỉa sáng tàn bạo, càng dùng sức bóp cằm cô hơn, nói: “Không ngờ người đến cứu cô đêm đó sẽ là tôi, hay là người mà cô nghĩ đến chính là một thằng đàn ông khác?” Thẩm Kiều: “Tôi…” Anh ta bị gì vậy chứ, chất vấn kiểu này cứ như ghen tuông vậy, nhưng anh ta ăn giấm của ai…

Không đúng, sao anh ta có thể sẽ tự ăn giấm của mình chứ.

Rõ ràng anh rất ghét cô mà! Cô luôn tự biết mình đang ở đâu, nên sẽ không nghĩ ngợi nhiều.

Thẩm Kiều quay đầu sang một bên, gắng gượng nói: “Tóm lại, đêm đó tôi và anh chỉ là bất đắc dĩ thôi, chuyện này qua rồi thì hãy cho nó qua đi, đừng xem là thật.” Dạ Mạc Thâm: “Đây là mong muốn của cô?” Thẩm Kiều mím môi không nói.

Cô muốn gì, trong lòng cô cũng bâng khuâng, nhưng tuyệt đối không phải là một Dạ Mạc Thâm vì đã xảy ra quan hệ với cô mà ôm hôn cô mỗi ngày.

Cô không muốn loại này! Cô muốn… Muốn…

Thẩm Kiều nhắm mắt lại, không nghĩ nữa.

Thẩm Kiều, mày không hề xứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.