Dạ Lẫm Hàn thấy cô lùi về sau một bước, con ngươi hơi tối lại: “Anh là ma quỷ à?” “Hả?” Thẩm Kiều không hiểu rõ ý của Dạ Lẫm Hàn, ngầng đầu không hiểu nhìn anh ta.
Dạ Lẫm Hàn cười khổ nói: “Nếu anh không phải ma quỷ thì tại sao em lại sợ anh như vậy?” Thẩm Kiều: “Anh hai, như vậy không tốt.” Cô không sợ anh ta, cô chỉ sợ Dạ Mạc Thâm bắt gặp thì sẽ phiền phức, người đàn ông kia… Tuy nói không thích cô, nhưng ham muốn sở hữu của anh rất mạnh. Bởi vì trên người cô còn mang theo cái danh mợ hai nhà họ Dạ.
“Không sao, anh hai không trách em.” Dạ Lẫm Hàn cười ôn nhu với cô, nhỏ giọng nói: “Chỗ này để cho anh, em lên tầng trước di.” Nghe Dạ Lẫm Hàn nói, sắc mặt Thẩm Kiều hơi thay đổi, “Sao có thề như vậy được, để em tự làm, anh đi làm đi.” Nhớ tới việc lần trước ở căng tin anh ta đã giúp mình, khi ấy Thẩm Kiều còn chưa kịp nói câu cảm ơn với Dạ Lẫm Hàn.
Thấy anh ta sắp rời đi, trong lòng Thẩm Kiều cũng có chút băn khoăn, liền nhẹ giọng Dạ Lẫm Hàn: “Đúng rồi, anh hai, cảm ơn anh chuyện ở căn tin lần trước.” “Chuyện này không cần để ý, sau đó Mạc Thâm tới đón em à?” Nói tới đây, Dạ Lẫm Hàn mỉm cười: “Mạc Thâm rất quan tâm em vợ đấy.” Nhắc tới Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều mới phát hiện anh đã không còn ở phòng họp nữa rồi. Chắc là bây giờ anh không muốn nhìn thấy mặt cô nhỉ? Tâm trạng Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309136/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.