🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Trong công ty, cấp dưới có tư cách bàn điều kiện với cấp trên từ bao giờ thế?” Dạ Mạc Thâm không kiên nhẫn nói.

Thẩm Kiều siết chặt nắm tay, trong giọng nói có mấy phần nghiến răng nghiến lợi: “Xử lý những tài liệu kia cũng coi như tăng ca, không phải trong thời gian ngắn là có thể chỉnh lý được, tôi mang về nhà để tối làm có được không?” Cô đã nhượng bộ lắm rồi.

“Không được.” Thế mà, Dạ Mạc Thâm còn không có lấy chút tư thái nhượng bộ.

Thẩm Kiểu còn có thể nói gì đây? Cô suy nghĩ một lát, quyết định ngày mai sẽ hẹn gặp Hàn Tuyết U.

Nghĩ đến đây, cô không nói gì nữa, thu lại ánh mắt quật cường vừa nhìn Dạ Mạc Thâm, xoay người về lại chỗ làm việc của mình.

Tăng ca thì tăng ca, Thẩm Kiều cô không cần nhận thua với ai cả.

Lúc Thẩm Kiều trở lại vị trí của mình, bên kia Tiêu Túc cũng đã đầy Dạ Mạc Thâm rời đi.

Chờ anh đi rồi, Thẩm Kiều mới lấy điện thoại của mình ra gửi tin nhắn cho Hàn Tuyết U, nói rằng hôm nay mình không đi được, hẹn cô ấy khi khác.

Tin nhắn vừa gửi đi được hai phút, Hàn Tuyết U đã gọi điện thoại cho cô.

“Có chuyện gì thế? Không phải là đã hẹn hôm nay à? Sao lại đột nhiên muốn chuyển qua hôm khác?” Giọng Hàn Tuyết U vừa có chút sốt sắng lại có chút bất an.

Vất vả lắm cô mới quyết định sẽ đem đáp án nói với Thẩm Kiều, chỉ sợ rằng qua ngày hôm nay sẽ không nhịn được nói ra chân tướng, cũng chưa từng nghĩ đến việc Thẩm Kiều không đi được.

Vì thế Hàn Tuyết U đột nhiên hoảng hốt.

Cô đang nghĩ, phải chăng Thầm Kiều đã phát hiện ra điều gì đó.

Thẩm Kiều nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mặt cảm thấy có chút đau đầu: “Xin lỗi Tuyết U, tớ không cố ý cho cậu leo cây, tại vì hôm nay tớ có mấy việc đột xuất, nên không thể đến điểm hẹn được.” Hàn Tuyết U nói: “Vậy ngày mai gặp nhé?” “Ngày mai..Để ngày mai rồi tính.” “Rốt cuộc là cậu đang bận chuyện gì thế?” Thẩm Kiều thở dài: “Tớ phải ở lại công ty tăng ca.” Đầu kia im lặng một lúc, lát sau mới nói tiếp: “Một mình cậu thôi sao?” Thẩm Kiều nhìn bốn phía vắng anh vắng ngắt, gật đầu bảo: “Ừ.” “Tớ đến đấy với cậu đi, tiện mang bữa tối qua cho cậu luôn, cậu muốn ăn gì?” Nghe được những lời như thế, trong lòng Thẩm Kiều chợt thấy ấm áp, “Gì cũng được, tớ không biết chọn gì cả. Nhưng mà cậu tới gặp tớ không làm mất thời của cậu chứ?” “Quan hệ giữa tớ và cậu là gì chứ? Cậu lại còn nói với tớ cái này? Chờ đi, chừng một tiếng nữa tớ sẽ tới.” Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kiều nhìn chăm chú vào ảnh đại diện của Tuyết U trên màn hình cảm thán.

Đây chính là bạn tốt của cô, Hàn Tuyết U.

Cô ấy đối xử tốt với cô như thế, làm sao lại là loại người như Tiểu Nhan nói được.

Đời này cũng không thể.

Thẩm Kiểu cất điện thoại di động, nghiêm túc vùi đầu vào công việc.

Không biết đã làm bao lâu, đột nhiên thang máy kêu tinh một tiếng rồi mở ra. Hàn Tuyết U xuất hiện trong hành lang mang theo hai hộp thức ăn hô to: “Ôi nặng chết tớ rồi, Kiều Kiều nhanh qua đây giúp tớ một chút.“ Lúc này Thẩm Kiều mới phát hiện vậy mà một tiếng đã trôi qua rồi.

Cô nhanh chóng đứng dậy đến đón Hàn Tuyết U, nhận lấy cái túi trên tay cô ấy.

Hàn Tuyết U đi theo cô đến trước bàn làm việc, nhìn tư liệu chất thành cả đống, hộp cơm trên tay cũng không biết nên để chỗ nào cho phải.

“Mịa nó, xảy ra chuyện gì thế này? Ở đâu ra nhiều tư liệu thế?” Ánh mắt Thẩm Kiều ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Không sao, đợi tớ thu gọn lại là có chỗ để rồi, cho tớ mười phút.” Lúc Thẩầm Kiểu thu dọn Hàn Tuyết U đứng bên cạnh nhìn, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía văn phòng đằng xa một cái, vô thức mở miệng hỏi: “Tối nay không ai tăng ca sao?” “Không có.” Thẩm Kiều lắc đầu: “Toàn công ty chắc cũng chỉ có mình tớ tăng ca thôi.” Hàn Tuyết U trợn mắt nói: “Logic kiểu quái gì thế? Cả công ty chỉ có mình cậu tăng ca? Nghiệp vụ của công ty chỉ cần mình cậu chống đỡ thôi sao?” “Chuyện này với chuyện đấy không liên quan, là do tớ không hoàn thành công việc.” “Nhiều như thế, ba ngày ba đêm cũng chẳng làm xong được.” Hàn Tuyết U thở phì phò oán giận: “Công ty của các cậu đối xử với cậu quá không nhân đạo.” Lúc này Thẩm Kiều đã thu dọn xong đồ đạc, kéo ghế cho Hàn Tuyết U ngồi xuống, xong xuôi mới bắt đầu mở hộp cơm ra.

“Không phải cậu thích đồ chay của nhà hàng kia sao? Tớ cố ý mang theo hai hộp đựng thức ăn đi xa hai mươi phút đề mua về cho cậu đấy.” “Tuyết U, cảm ơn cậu.” “Khách sáo cái gì? Hai ta là ai với ai chứ?” Hai người cầm đũa ăn một lúc, Hàn Tuyết U đột nhiên hỏi: “Cậu còn không chịu nói tại sao cả công ty chỉ có mình cậu ở lại tăng ca? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đối với Hàn Tuyết U, tự nhiên Thẩm Kiều chưa bao giờ có chuyện không thề nói.

Cô đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng, rành mạch cho Hàn Tuyết U nghe.

Sau khi nghe xong, trên khuôn mặt Hàn Tuyết U xuất hiện chút thay đổi nhỏ.

“Ý của cậu là, chỉ vì mấy bức ảnh kia mà hắn ta điên lên, cố ý lấy những chuyện này ra làm khó cậu?” Thầm Kiểu cười nhạt, thấp giọng nói: “Ai mà biết được? Có lẽ vốn dĩ anh ta đã nhìn tớ không vừa mắt.” Nói tới đây, Thẩm Kiều bỗng thở dài: “Tuyết U, cậu nói xem ai lại ở sau lưng hại tớ như vậy? Cố ý chụp mấy tấm ảnh kia.” Sắc mặt Hàn Tuyết U trắng bệch, trái tim đập loạn lên, để che đi vẻ sốt sắng nơi đáy mắt, cô cúi đầu đáp lung tung: “Làm sao mà tớ biết được.” Cô muốn gắp một miếng thịt, thế nhưng vì căng thẳng lại làm rơi chiếc đũa xuống đất.

Hàn Tuyết U biến sắc hoàn toàn, vừa định cúi người xuống lấy, lại không cần thận làm đổ luôn cả ghế.

Thẩm Kiều: “Tuyết U, cậu sao thế? Hoang mang, hoảng loạn thành như vậy.” Lúc Hàn Tuyết cúi đầu tìm đũa, đã không nhịn được nhắm chặt mắt tiếp sức cho chính mình.

Không nên hốt hoảng! “Không sao, không sao đâu…” Hàn Tuyết U lúng túng cười nói, vừa nhặt đũa lên lại muốn dùng chính nó để gắp đồ ăn. Thẩm Kiều nhíu mày, lấy đi đôi đũa trong tay cô ấy, “Bần cả rồi, không dùng được nữa, đề tớ đi rửa giúp cậu.” Nói xong, cô đứng dậy cầm chiếc đũa mang đi rửa.

Chờ cô đi rồi, Hàn Tuyết U mới lấy tay che ngực. Lúc này sắc mặt cô đã bị kinh sợ đến trắng xám, nhìn rất khủng bố.

Thật không nghĩ tới, trước mặt Thẩm Kiều cô lại thất thố như vậy.

Lúc Thẩm Kiều quay lại, Hàn Tuyết U đã điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân.

“Kiều Kiều chuyện ban nãy là do trưa nay tớ không ăn cơm, vừa rồi lại lái xe đi xa, thế nên mới bị đói bụng đến mức run tay, phiền cậu quá.” Nghe vậy, ban đầu Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm động nhìn cô ấy.

“Tuyết U, cậu đối xử với tớ thật tốt.” Hàn Tuyết U dấu môi: “Lại còn không à, cậu chỉ có một người bạn tốt là tớ. Mà tớ cũng chỉ có một người bạn tốt là cậu, tất nhiên phải đối xử tốt với cậu rồi.” Hai người lại ngồi xuống lần nữa, thế nhưng Hàn Tuyết U lại chẳng còn chút tâm tư nào để ăn nữa, cô ấy thấp giọng hỏi Thẩm Kiều: “Kiều Kiều, nói như vậy nghĩa là lúc đó cậu và Dạ thiếu bị mấy tấm hình này làm cho nhiễu loạn? Quan hệ của hai người cũng vì thế mà kém đi? Hay là nói..vì mấy tấm ảnh kia sao?” Thẩm Kiều yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt mình, thật ra chính cô cũng không rõ quan hệ trước kia của bọn họ có được tính là an tĩnh hay không. Thế nhưng sau khi xảy ra quan hệ, hai người từng có một quãng thời gian an tĩnh, hài hòa.

Thế nhưng cái loại ôn hòa kia đối với Thẩm Kiều mà nói lại chính là một loại nhục nhã.

Một người đàn ông ban đầu căm ghét cô như vậy, thế nhưng sau khi phát sinh quan hệ với cô tính tình lại đột nhiên thay đổi. Nói thế nào đi chăng nữa cô cũng không nghĩ ra được chỗ tốt.

“Hẳn là vậy.” Cô gật gật đầu.

Hàn Tuyết U nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên.

Xem ra biện pháp dùng ảnh ly gián bọn họ rất hiệu quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.