🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dạ Mạc Thâm vừa nói xong thì kéo áo ngủ cô một cách thô lỗ.

“A!“ Thẩm Kiểu sợ hãi la lên, thân thể gầy yếu xinh đẹp của cô nằm gọn trong lòng anh, cô sợ hãi đến run rẩy. Mắt cô vừa thấy anh định sờ soạng người mình, cô bỗng nhiên nhớ lại buổi sáng hôm nay, lúc này chỗ đó vẫn còn rất đau…

Nếu anh ta lại giở trò như lúc sáng thì…

“Không, không được!“ Thầm Kiều nắm lấy bàn tay to lớn của anh, suýt nữa cô khóc lớn: “Đừng đối xử với tôi như vậy!” Nếu lại hành động kịch liệt giống như hồi sáng, Thẩm Kiều không dám chắc mình có thể giữ con mình lại được! Phản ứng của cô khiến cho Dạ Mạc Thâm kinh ngạc không thôi, anh vuốt ve cô một cách mạnh bạo rồi lạnh lùng nói: “Như thế nào hả? Cô làm chuyện xấu nhưng lại không cho tôi kiểm tra sao?” Thẩm Kiều nghẹn ngào nói: “Dạ Mạc Thâm, buổi sáng tôi có đi bệnh viện kiểm tra rồi.” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

“Tôi không thể làm chuyện đó với anh được, nếu không…tôi sẽ mất đứa bé.” Cuối cùng cô cũng nói ra những lời này, cô hi vọng anh có thể buông tha cho cô.

Dạ Mạc Thâm vốn dĩ vẫn còn lạnh lùng, anh vừa nghe cô nhắc đến đứa bé thì ánh mắt của anh trở nên hung ác, lực trên tay cũng mạnh hơn trước, anh nghiến răng: “Cô còn dám nhắc đến đứa bé? Nó chỉ là đồ rác rưởi thôi, vốn dĩ tôi muốn cô bỏ nó đi lâu rồi, cô nghĩ tôi và cô sẽ giữ nó lại sao?” “Rẹt.” Áo ngủ của cô bị anh xé rách.



Dạ Mạc Thâm nhắc nhở cô: “Cầu xin tôi tha cho cô cùng cái đồ đáng bỏ kia đi!” Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn anh, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại những giọt nước đang chực chờ muốn trào ra.

“Chỉ cần cầu xin anh thì anh sẽ thả tôi ra sao?” Cô không tin, Dạ Mạc Thâm là cái tên nói một đẳng làm một nẻo, cô sợ sau khi cô cầu xin thì anh vẫn không đồng ý.

Thế nhưng nếu cô không cầu xin thì cô sẽ không có chút cơ hội nào cả! Bác sĩ đã nói rõ cho cô biết, nếu tối nay anh lại đối xử với cô như vậy thì…

Cô sẽ mất đi con của mình! “Vậy cô cứ cầu xin đi rồi tính tiếp!” Quả nhiên là như vậy! Lời nói và hành động của anh không hề liên quan gì đến nhau! Khuôn mặt của Thẩm Kiều trở nên trắng bệch, bàn tay cô nắm chặt ống tay áo của anh hơn, sau đó cô nói nhỏ nhẹ: “Được, tôi cầu xin anh… làm ơn hãy tha cho tôi, tha cho tôi và con, xin anh đấy!”

Dạ Mạc Thâm đột nhiên giận dữ, cô dám mở miệng cầu xin anh! Chỉ vì cô muốn bảo vệ cái thứ ghê tởm kia, buổi sáng bị anh đối xử như vậy nhưng không phản kháng lại câu nào, lúc ở phòng họp bị làm hục trước mặt mọi người, cô vẫn hông oán trách, bây giờ lại…chỉ vì nó mà cô dám cầu xin anh sao?



Anh ta là anh ruột của Dạ Mạc Thâm! Chẳng lẽ…đứa bé trong bụng cô là con của Dạ Lẫm Hàn sao? Thẩm Kiều suy nghĩ một lúc lâu khiến Dạ Mạc Thâm nghĩ cô bị nói trúng tim đen, lúc này anh trở nên tức giận hơn bao giờ hết.

“À, cô vì một thằng đàn ông như vậy mà có thể làm những việc này, ha ha…” Dạ Mạc Thâm thả cô ra, anh chán ghét cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Nhìn mặt cô làm tôi mất cả hứng ăn uống, cút đi!”

Nếu người khác nghe những lời này thì họ sẽ cảm thấy tổn thương, nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm! Dù sao thì anh cũng đã tha cho cô rồi, đứa bé trong bụng cô tạm thời được an toàn.

Thẩm Kiều đứng dậy, cô lảo đảo lùi về phía sau từng bước nhỏ, sau đó cô nhẹ nhàng đi qua chỗ ngủ của mình.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm như chim ưng, anh nhìn chằm chằm phía sau lưng của cô, một lúc lâu mới chịu dời tầm nhìn.

Thẩm Kiều chui vào trong chăn, lúc này thân thể và môi của cô vẫn còn run rầy.

May là cô đã thoát được! Thẩm Kiều nhắm mắt lại, cô hy vọng bản thân có thể một giấc thật ngon, nhưng mà cả đêm cô lại mơ đến những lời nói của Hàn Tuyết U, còn có khuôn mặt của Dạ Lẫm Hàn.

Cô mơ thấy tiếng thở dốc của người đàn ông vào đêm đó.

Lát sau Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh giấc, cô mở to hai mắt thì thấy trời đã sáng rồi.

Cô với lấy chiếc điện thoại gần đó thì phát hiện bây giờ đã là buổi sáng, hóa ra đã qua ngày mới rồi à.



Nhưng mà bây giờ thì khác, Thẩm Kiều nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn thì cô lại nhớ đến những lời của Hàn Tuyết U! Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt mình, cô không thể tin anh ta và người đàn ông đêm đó là một người được.

Làm sao có thể là cùng một người cơ chứ?

Anh trai của Tuyết U có phải nhầm lẫn gì rồi không? Hay là, cô đã nghe lầm rồi? “Em dâu?” Dạ Lẫm Hàn thấy Thẩm Kiều trông mỏi mệt, hơn nữa cô lại đứng ngây ra nhìn anh nên hỏi: “Sao vậy? Em nghĩ gì mà mất hồn đến thế?” Nghe Dạ Lẫm Hàn nói, Thẩm Kiều vội bình tĩnh trở lại, cô nhanh chóng cúi đầu để che giấu cảm xúc của mình: “Xin lỗi anh hai, hôm qua em ngủ không ngon nên đầu óc hơi choáng.” Dạ Lẫm Hàn nghe vậy mới gật đầu: “Hóa ra là ngủ không ngon, hèn gì gương mặt em hơi xanh xao, đôi mắt cũng thâm quầng.” Thẩm Kiều chỉ cười xấu hổ.

“Vậy em ăn sáng chưa?” Dạ Lẫm Hàn liếc một cái rồi cười khẽ: “Dậy sớm như vậy thì người giúp việc chưa chuẩn bị bữa sáng kịp đúng không?” Thẩm Kiều lắc đầu: “Không sao, em cũng không đói bụng.” “Anh dẫn em đi ăn.” Thẩm Kiều: “…” “Bi thôi, quán ăn sáng gần công ti cũng không tệ, đồ ăn rất ngon!” Thẩm Kiều muốn từ chối anh ta, nhưng vì nghĩ cho mình nên cô vẫn quyết định đi với Dạ Lẫm Hàn.

Dù sao Hàn Tuyết U đã nói vậy rồi, cô cũng phải…đi tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Được thôi.” Thẩm Kiểu gật đầu, cô hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Dạ Mạc Thâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.