*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôm cô ra khỏi công ty…
Đôi mày thanh tú của Thẩm Kiều nhíu lại Dạ Mạc Thâm đưa cô ra ngoài công ty ư? Mấy ngày nay, bầu không khí giữa cô và anh có thể nói là hết sức căng thẳng, lần nào bắt gặp, anh ta cũng nhìn cô với ánh mắt căm ghét cùng cực, thế mà lại đưa cô đến bệnh viện ư? Thẩm Kiều không nói gì, nhưng trong lòng lại như bị thứ gì cắn một cái.
Cả trái tim đều tê dại.
Thẩm Kiều có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, dường như cô đã bắt đầu không khống chế được lòng mình nữa.
“Cậu sao vậy?” Tiểu Nhan thấy sắc mặt cô không tốt, lại còn im lặng chẳng nói gì, tưởng rằng người cô lại không thoải mái.
Thẩm Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tớ không sao, vậy anh ta đâu rồi?” “Bị rồi.” Tiểu Nhan ôm hai má, giọng nói nhẹ như bông: “Anh ta đưa cậu đến bệnh viện xong, nghe bác sĩ nói không sao thì bảo tớ ở lại trông nom cho cậu,sau đó đi rồi.” “Ừ, hôm nay cám ơn cậu.” “Cám ơn cái gì mà cám ơn, cậu tưởng tớ giúp cậu à? Làm gì có bồ ơi! Tớ chỉ vì có thể được ngắm nhìn phong thái và nét đẹp lạnh giá của cậu Dạ ở cự ly gần thôi!” Tiểu Nhan nói rồi bắt đầu nhớ lại: “Cậu có biết dáng vẻ cậu Dạ ôm lấy cậu từ tay tớ ngầu thế nào không? Khoảnh khắc đó, tớ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309123/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.