🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người đều không phân biệt được thật giả nữa rồi! Biểu cảm trên khuôn mặt của Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ bỗng nhiên thay đổi, rõ ràng đã bị Thẩm Kiều làm cho tức giận đến đứng ngồi không yên.

Thì ra bọn họ mắng cô cả nửa ngày trời mà cô lại không thèm nghe lấy một câu sao? Vậy bọn họ đã phải nói nhiều như vậy cho ai nghe hả? “Cô Kiều, cô cũng kiêu căng quá rồi đấy. Cô thật sự cho rằng chỉ cần chủ quản yêu thích cô là cô muốn làm gì cũng được sao, không coi ai ra gì nữa hay sao vậy hả?” “Đúng vậy, không phải chỉ là một bữa sáng thôi sao? Thế mà cô cũng gây chuyện được à? Nhưng mà chủ quản của chúng ta đã có vợ rồi đó, cô đi dụ dỗ một người đàn ông đã có gia đình như vậy, đúng là không biết xấu hổ nhỉ?” Giọng nói của bọn họ càng ngày càng lớn, những lời họ nói ra đều rất khó nghe, mọi người xung quanh chỉ cho rằng bọn họ nói quá lên cho vui thôi, nhưng cũng có một số người lại xôn xao bàn tán.

“Cô ta mà lại biết xấu hổ sao? Giường của người đàn ông nào cô ta chẳng bò lên được, cô nên hỏi cô ta là không cần giả nai như vậy chứ mới đúng…”

Thẩm Kiều: “…”



Mặc dù mọi người không muốn để cho anh ta biết, nhưng dù sao Hứa Liêu cũng đã làm chủ quản ở đây được năm sáu năm rồi, là một người vô cùng quyết đoán, mọi người khi thấy anh ta đi tới nên nhanh chóng tản ra.

Cao Vân nhìn thấy Hứa Liêu đi tới, hai mắt đỏ lên, nói: “Chủ quản, anh tới rồi, người mới này làm việc sai sót, nên tôi mới mắng cô ta một hai câu thế mà cô ta dám đánh tôi, còn đồ oan cho tôi và Mẫn Lệ nữa.”

Nghe thấy Cao Vân nói tên mình Thôi Mẫn Lệ cũng nhanh chóng nhập vai, khóc lóc thảm thương trước mặt Hứa Liêu.

“Chủ quản, chúng tôi thật sự chưa nói gì cô ta cả, nhưng cô ta lại vu oan cho tôi rằng tôi đã qua đêm với người đàn ông khác. Làm sao có thể so sánh người con gái trong sáng như tôi với loại người như vậy được, chủ quản… anh phải giúp chúng tôi giải quyết chuyện này.”

Dù cho Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nói gì, Thẩm Kiều vẫn đứng im một chỗ không nói gì lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

Dáng vẻ này của họ thực sự khiến cho người ta không nhịn nổi, nên cô muốn nhìn thêm một chút nữa.

Dáng vẻ đó chắc là cô khó có thể nhìn thấy được lần nữa…

Đột nhìn Hứa Liêu cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của cô, tuy rằng cô vẫn đứng im bất động, nhưng ánh mắt và khí chất của Thẩm Kiều không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại càng nhìn cô Hứa Liêu càng cảm thấy mình bị thu hút.

“Mới chỉ nói vài câu thôi mà các cô đã trở nên yếu đuối như vậy sao?” Hứa Liêu ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Thẩm Kiều nhẹ nhàng hỏi: “Cô thực sự đã vu oan cho họ sao? Hay bọn họ mới chính là người vu oan cho cô?” Sắc mặt Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ trở nên tái nhợt: “Chủ quản, anh nói vậy là có ý gì? Chúng tôi làm sao có thể vu oan cho cô ta được chứ?” Thẩm Kiều cũng sững sờ, không ngờ anh ta lại hỏi cô như vậy, muốn cô mượn tay anh ta trừng phạt bọn họ sao? Nhưng… cô lại không muốn dính líu tới Hứa Liêu trước mặt bọn họ.

Quên di.

Thẩm Kiều mím môi, cô không muốn nói nhiều nên xoay người trở về chỗ ngồi.

Hứa Liêu bị phớt lờ nên cảm thấy có hơi khó chịu.

“Chủ quản…”

“Các người đủ rồi đấy, lúc nào cũng phải để tôi lo lắng mới được, đúng không? Sáng sớm nên: tôi không muốn to tiếng với mấy người đâu. Tôi còn phải lo cả chuyện ăn uống cho các người nữa hay sao? Tranh thủ mà làm việc ngay cho tôi, nếu như không xong việc thì tất cả tiền thưởng của tháng này sẽ bị khấu trừ hết!” Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nghe tới chuyện tiền thưởng cũng không dám nói gì thêm nữa, bọn họ chỉ biết nhẫn nhịn mà quay về chỗ ngồi.

Hứa Liêu đang định quay người rời đi, thì lại vô tình nhìn thấy những đường cong xinh đẹp của Thẩm Kiều, nghĩ đến khuôn mặt và đôi mắt lạnh lùng của cô, trái tim anh ta lại bắt đầu rung động.

Sau đó anh ta bước lên phía trước ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó, Thẩm Kiều à, cô đến văn phòng của tôi một chút!” Nghe vậy, Thẩm Kiều dừng tay lại, sau đó quay sang nhìn Hứa Liêu hỏi: “Chủ quản, có chuyện gì sao?” Hứa Liêu: “Đến văn phòng rồi nói!” Sau đó anh ta xoay người và rời đi.

Thẩm Kiều ngồi tại chỗ hít thở một hơi thật sâu, cô thực sự có thể đoán được Hứa Liêu định làm gì với cô, nhưng cô không bận tâm, dừng suy nghĩ lại để bản thân không cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện một cách rõ ràng với anh ta.

Nghĩ đến đó, Thẩm Kiều khóa máy tính lại, đứng dậy đi đến văn phòng.

Ngay sau khi cô rời đi, Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ lại bắt đầu tụm lại với nhau.

“Chuyện gì xảy ra với Hứa Liêu vậy nhỉ? Không phải chị Tường Vi đã dặn dò rồi sao? Tại sao anh ta lại không giúp chúng ta?” “Trời ạ, cái tên háo sắc đó, nhìn thấy phụ nữ là lại bắt đầu rung động, còn không nhìn xem con nhỏ họ Thẩm đó là loại người gì, đẹp bằng một nửa của chị Tường Vi nhà chúng ta sao? Cái tên xấu xa đó đúng là chán cơm thèm phở!” “Cao Vân à, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Hứa Liêu không giúp chúng ta, làm sao chúng ta có thể chỉnh đốn con nhỏ họ Thẩm đó được đây? Hình như cô ta cũng khá lợi hại đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.