Thẩm Kiều cầm hộp quà đứng trước cổng công ty chờ Hàn Tuyết U.
Khi xe của Dạ Mạc Thâm dừng lại, Hàn Tuyết U mở cửa xe ra rồi đầy anh xuống và mỉm cười với Thẩm Kiều: “Ý, Thẩm Kiều cậu đang cầm cái gì trên tay vậy?” Ngay khi lời nói vừa mới dứt, Thẩm Kiều bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao rơi trên người mình.
Ánh mắt băng giá của Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo đến đáng sợ như thể một con rắn độc, khiến cho Thẩm Kiều không khỏi rụt cổ lại bất giác càng ôm chặt chiếc hộp trên tay hơn.
Hành động này chỉ là trong tiềm thức nhưng trong mắt của Dạ Mạc Thâm lại biến thành cô rất nâng niu món quà này.
Rõ ràng tay không lên xe nhưng bây giờ lại ôm một hộp quà đi xuống.
Điều này có nghĩa là gì chứ? Hừ, thật sự là một người phụ nữ lòng dạ khó lường.
“Không có gì đâu.”
Thẩm Kiều nắm chặt đồ vật rồi sau đó khẽ nói.
Hàn Tuyết U tươi cười đẩy Dạ Mạc Thâm tiến về phía trước cách cô rất gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở buốt giá toát ra từ trên người anh mãnh liệt đến mức bao trùm cả người cô.
Cô lùi lại một bước và cố gắng thoát khỏi chiếc lồng giam lạnh lẽo này của anh.
“Thẩm Kiều là anh cả tặng quà cho cậu phải không? Rõ ràng vừa nãy lên xe cậu không có mang theo chiếc hộp này mà?” Nghe thấy vậy sắc mặt của Thẩm Kiều trở nên hơi khó coi, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309097/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.