Lần này cô thật sự mất hết mặt mũi rồi.
“Anh nghĩ tôi ngây thơ đến mức đi quyến rũ anh à? Đi xuống giùm đi.” Thầm Kiều đầy cơ thể nặng ì của Dạ Mạc Thâm, cô chợt nhớ tư thế bật lên một cách lưu loát vừa rồi của anh.
Vậy trước kia anh…
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều trừng to mắt nhìn cái người đang đè lên người cô: “Rõ ràng anh có thể vận động giường chiếu mà, vậy sao lúc trước….
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên vẻ trêu tức: “Sao? Nếu tôi có thể vận động như thế thì tôi nhất định phải “lên” sao?.
Nói cũng đúng, anh “lên” được, nhưng có thể trêu chọc cô, nói rằng mình không “lên” được mà. Thế nhưng động tác của anh cũng hơi lưu loát quá rồi đấy, hoàn toàn không giống hành động mà một người bị iệt có thể làm ra. Thẩm Kiều bắt đầu oài nghỉ, tầm mắt dời xuống chân Dạ Mạc Thâm.
“Chẳng lẽ cô cho rằng, tôi bị liệt nhiều năm như vậy mà ngay cả một chuyện nhỏ nhoi ấy cũng không học được sao?.
Thầm Kiều sững sờ, cô cảm thấy anh nói rất hay, cũng rất có đạo lý.
Người bị liệt lâu năm như thế nhất định sẽ tự mình học một ít kỹ năng, cô cũng không thể vì vậy mà hoài nghỉ anh.
Bởi vì tình trạng chân của Dạ Mạc Thâm nên Thẩm Kiều hoàn toàn quên mất hoàn cảnh nguy hiểm hiện giờ của mình, chờ cô suy nghĩ cần thận xong thì chợt phát hiện Dạ Mạc Thâm vẫn đang ở trên người mình.
“Dạ Mạc Thâm, anh thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309074/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.