“Vậy à.” Hàn Tuyết U nhàn nhạt nghiêng đầu, cần cổ thon dài xinh đẹp lộ ra đường nét duyên dáng dưới khúc xạ của ánh mặt trời: “Vậy thì… cậu lại đi ăn với bọn mình thêm một lần nữa. Ăn một ít là được rồi..
Không biết vì lý do gì, Thầm Kiều vô thức liếc Dạ Mạc Thâm. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, vừa thấy cô nhìn sang thì khẽ nhướng mày. Thầm Kiều mím môi, lửa giận không hiều sao lại bốc lên.
“Không cần, mọi người cứ đi di.
Giờ mình ăn không nổi nữa rồi..
“Hả?“ Hàn Tuyết U hơi tiếc nuối nhìn cô: “Thẩm Kiểu, cậu thật sự không đi cùng bọn mình sao?.
“Thật sự không đi nữa, hai người cứ đi đi.” Thầm Kiều nói xong, cô cúi đầu tập trung vào phía trên tài liệu như thể không quan tâm đến bọn họ nữa. Hàn Tuyết U có chút ngượng ngùng, quay lại nhìn Dạ Mạc Thâm: “Cậu Mạc Thâm, Thẩm Kiều, cậu ấy….
“Không sao, đi thôi.” Đôi mắt Dạ Mạc Thâm trở nên sâu thẳm, hơi thở trên người anh cũng dần dần lạnh lẽo hơn.
“Ừ.” Hàn Tuyết U gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Kiều: “Vậy Thẩm Kiều, chờ lát nữa bọn mình trở về, mình sẽ mang chút đồ ăn nhẹ cho cậu nhé..
Nói xong, cô ta vui vẻ đi tới phía sau Dạ Mạc Thâm đẩy xe lăn giúp anh. Cô ta vươn tay đẩy anh đi, sau đó hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Kiều. Đợi bọn họ rời đi, cây bút trong tay Thầm Kiều rơi xuống mặt bàn kêu lên một tiếng. Sau một lúc lâu, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309068/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.