Thầm Kiều ngơ ngác mà tuỳ ý để Dạ Mạc Thâm chôn trong cần cổ cô, cảm giác cằm anh như đặt trên bả vai. Khi cô nghĩ anh định làm gì đó, thì anh vẫn lặng lằng tựa vào vai cô.
Điều này khiến Thẩm Kiều thấy lạ, bởi vì hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm đột nhiên trở nên thật bi thương. Cô đang được anh ôm cũng cảm giác được một cách rõ ràng.
Bi thương?
Trong nháy mắt, Thẩm Kiều cho là cảm giác của mình chắc là đã sai?
Dạ Mạc Thâm sao lại có thể có loại cảm xúc bi thương này?
“Anh làm sao vậy?” Thẩm Kiều nghi hoặc hỏi một câu, chẳng lẽ chuyện của cô làm anh nhớ tới cái gì?
Dạ Mạc Thâm không trả lời, cũng không nhúc nhích, vẫn cứ lằng lặng gác cằm lên vai cô. Thẩm Kiều hơi nhúc nhích một chút, anh liền giam giữ cổ tay cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng động đậy, để tôi ôm một lúc.”
Tiếng nói anh trầm thấp u ám, mang theo thương cảm nồng đậm.
Thẩm Kiều ngẩn ra, trong lòng cảm giác hồi hộp. Giọng điệu này, âm thanh này…cho nên cô cảm thấy anh đang bi thương không phải là nhầm lẫn?
Sau đó, Thẩm Kiều không cử động nữa, đề anh lằng lặng dựa vào.
Thậm chí…có chút đau lòng giơ một cánh tay lên, chậm rãi chạm vào lưng Dạ Mạc Thâm.
Ngay khi vừa chạm vào, cơ thể Dạ Mạc Thâm cảm nhận được mạnh mẽ chấn động một hồi, sau đó không có động tĩnh.
Hai người cứ ngồi lằng lặng như vậy. Dạ Mạc Thâm dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309060/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.