Tiêu Túc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vẫn tỏ ra tỉnh táo, một lát sau cậu ta bình tĩnh ném câu tiếp theo: “Cô nhìn lầm rồi.”
Nói xong, cậu ta tự tay kẹp chặt cổ Tiểu Nhan rồi kéo cô ấy vào trong lòng của mình, cậu ta còn bình tĩnh nói với cô ấy: “Tôi đưa cô về phòng.”
Tiểu Nhan còn đang khiếp sợ, không chờ cô ấy kịp phản ứng là cô ấy đã bị cậu ta kéo đi mất.
Sau đó cô ấy về đến phòng của mình, Tiểu Nhan cảm giác mình đã tỉnh rượu bảy mươi phần trăm!
“Vừa nãy… Tôi nhìn thấy anh Dạ…”
“Cô uống say rồi.” Sắc mặt Tiêu Túc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy: “Cô không nhìn thấy được gì cả.”
“Thật..thật sao?” Tiểu Nhan nháy mắt hỏi thăm, dáng vẻ ngây ngốc này khiến người ta buồn cười.
Thế nhưng rõ ràng vừa rồi cô ấy nhìn thấy… Người đàn ông kia đã đứng lên.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Không phải anh Dạ đã tàn phế sao?
Làm sao… lại đứng lên được?
“Ừm.” Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Bây giờ cô cần ngủ một giấc, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ khôi phục bình thường.”
“Ờ.” Tiểu Nhan khéo léo gật đầu, sau đó cô ấy xoay người đi đến chiếc giường, đến giường rồi là cô ấy trực tiếp nằm uych xuống giường.
Cả người cô ấy nằm trên giường giang ra hình chữ đại rồi ngoẹo đầu, rất nhanh đã ngủ thiếp di.
Tiêu Túc đứng trong phòng: “…”
Rất nhanh hô hấp của Tiểu Nhan trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309007/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.