Thẩm Kiều: “Không được! Như thế nào cũng không được! Anh bị thương nặng như vậy, em sẽ không đi đâu.”
Nếu như cô đi rồi, hoặc là để cho Dạ Lẫm Hàn đưa cô đến buổi yến tiệc, có thể cả đời này lương tâm cô sẽ cắn rứt không thôi.
Cô không muốn trở thành một người vô ơn, vô tâm.
“Đồ ngốc.“ Dạ Lẫm Hàn trầm giọng nói cô, kìm không được nhìn cô rồi lộ ra một nụ cười nhạt: “Em không phải thích anh ấy sao? Anh sẽ giúp em.”
“Không!“ Thẩm Kiều dùng sức lắc đầu, Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười chua xót làm cho cô thấy cay sống mũi. Sau đó lại lắc đầu, nước mắt của cô lập tức rơi xuống: “Em không cần anh phải làm như vậy, anh chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương thật tốt là được.”
“Anh không phải nói rồi sao?
Anh không sao, đây chỉ là bị thương ngoài da, chỉ cần băng bó lại là được, đi thôi, nếu không đi thì sẽ bị muộn mất.”
“Không, không cần!” Thẩm Kiều dùng sức cắn môi, nước mắt rơi xuống: “Em không cần, anh hiểu không? Cho dù muốn đi em cũng sẽ tự mình đi, em tuyệt đối sẽ không để anh đưa em đi! Em không muốn ảnh hưởng đến anh…”
Nói xong, Thẩm Kiều khóc không thành tiếng.
Cô vẫn luôn nghi ngờ Dạ Lẫm Hàn có mục đích không trong sáng, chỉ là bây giờ…cô nhận ra mình mới là người đáng giận, người ta tốt với cô như vậy, cô lại đi nghi ngờ người ta, cảm thấy anh ấy là người xấu.
Bây giờ…Anh ấy bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308968/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.