Thầm Kiều nhắm mắt lại, trong đầu vẫn luôn lặp di lặp lại những lời này Cô ước gì lúc này Dạ Mạc Thâm có thần giao cách cảm với cô.
Thế nhưng không có…
Dạ Mạc Thâm đột nhiên cầm lấy cánh tay gầy yếu của cô định giật ra, k ý thức được anh ấy sẽ làm gì, hoảng hốt mà dùng sức ôm chặt đôi tay vòng lấy cổ anh hơn nữa, không hề muốn buông tay một chút nào.
.. Dạ Mạc Thâm nhíu mị, người phụ nữ này học được kiểu quấn quýt cầu xin này từ lúc nào?
Trước đây anh chưa từng thây cô như vậy bao giờ, hiện tại thê mà cô ây lại Dạ Mạc Thâm cau mày, trầm giọng nói: “Buông ra!”
Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải liều: “Không buông.”
Dạ Mạc Thâm: “Em có buông tay hay không?”
“Không buông, có chết cũng không buông. Dạ Mạc Thâm, em cứ muốn quấn quýt lấy anh đấy, em và anh đã kết hôn rồi, anh không thể đối xử với em như vậy.”
“Ổ…” Dạ Mạc Thâm đột nhiên cười nhẹ một tiêng, tiêng cười kia tràn đầy châm chọc: “Đúng là một màn kịch tuyệt vời. Nếu không phải anh đã biết từ lâu, sợ ráng phải bị em lừa thật rồi.”
Thẩm Kiều ngạc nhiên, đôi tay cũng hơi hơi nới lỏng.
Thừa dịp này, Dạ Mạc Thâm nắm chặt tay cô đầy xa ra.
Thẩm Kiều lui về sau hai bước mới đứng vững lại được, cô nhìn Dạ Mạc Thâm, quả nhiên anh ấy vẫn đẩy cô ra.
Anh ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308951/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.