“Cùng một ngày lễ, con gái bà có quần áo mới nhưng đứa bé kia lại không có. Bà Thẩm hoàn toàn xem cô ấy như một đứa trẻ hoang đề đối xử, thậm chí… còn để cô ấy làm việc, chăm sóc em gái. Mà những đối xử không công bằng này, bà vĩnh viễn chỉ nói với cô ấy một câu, bởi vì cô ấy là chị, cho nên phải chăm sóc em gái, đúng không?”
Tô Cửu nói đến đây, nhớ lại một Số tài liệu mà mình đã điều tra được, dưới đáy mắt của cô ấy nhịn không được mà lướt qua một sự chán ghét: “Thậm chí sau khi cô ấy ly hôn, bà đã đẩy cuộc hôn nhân mà cô con gái nhỏ không vừa lòng lên người cô ấy, để cô ấy gả thay, khiến cô ấy chịu đựng sự đối xử không công bằng. Bà Thẩm, làm người có thể làm đến mức như bà thì đúng là vô cùng cực phẩm rồi.”
Nói như vậy, mẹ Thầm cũng cảm thấy tội trạng của mình nhiều vô số kể, nhưng khi nghĩ lại, bà ta vẫn cảm thấy mình làm đúng.
“Sao tôi là cực phầm? Cô cũng biết nó không phải là do tôi sinh ra, chỉ cần là người thì đều sẽ đối xử tốt với con ruột của chính mình, nó lại chẳng phải là con ruột tôi, sao tôi lại phải đối tốt với nó? Tôi cũng không nợ gì nó cả! Huống hồ, nhà họ Thẩm chúng tôi đã nuôi cô ta lớn như vậy, cô ta có thể học lên tôi cũng để cô ta học, tôi có lỗi gì với cô ta nào?”
“E rằng bà Thẩm đã không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308947/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.