🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm đó, quả nhiên đúng như lời Tô Cửu đã nói, Hàn Thanh lặn lội lái xe từ quận Bắc sang tận quận Tô tìm Hàn Mộc Tử.

Lúc anh ta đến nơi đã là buổi tối, bởi vì đã gọi điện thoại từ trước nên Tiểu Nhan đặc biệt xuống siêu thị ở khu gần đó mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết, chuẩn bị một bữa tối mọi người cùng quây quần.

Tay nghề bếp núc của Tiểu Nhan khá tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn đi theo Hàn Mộc Tử, vì để lấp đây cái bụng trống rỗng do không chịu nổi việc ăn thức ăn ngoài trường kì mà tự luyện nên tài nấu nướng tuyệt đỉnh.

Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ đều rất thích mấy món cô ấy nấu.

Vừa nghe thấy Tiểu Nhan muốn vào bếp, Đậu nhỏ thèm đến nỗi suýt thì trào nước miếng: “Dì Tiểu Nhan ơi, lát nữa chúng ta sẽ ăn lầu ạ?”

Nghe bé con nói, Tiểu Nhan cúi đầu xuống ngạc nhiên hỏi lại cậu bé: “Hiện tại không phải là mùa đông thì ăn lầu làm gì? Không sợ nóng phỏng mồm hả nhóc?”

Đậu nhỏ nghe thấy thế thì không vui rồi, cậu bé chu môi bảo: “Mùa hè cũng ăn lầu được mà, dì Tiểu Nhan không cảm thấy thế phê lắm hở?”

Câu này thật là…

Tiểu Nhan nheo mắt nhìn chằm chằm Đậu nhỏ, đột ngột đưa ngón tay dí vào trán Đậu nhỏ: “Phê gì? Cháu còn học cả mấy từ linh tỉnh đó nữa hả, cái đồ tham ăn, đừng tưởng là cô không biết con thèm thịt nên mới thế nhé!”

“Ứm.” Đậu nhỏ ôm cái trán đáng thương của mình, khuôn mặt non nớt tràn đầy tức giận: “Thế nói cho cùng thì cô Tiểu Nhan có nấu lẩu không dợ?”

“Không làm!” Tiểu Nhan trực tiếp xoay người, mở vòi nước rửa rau: “Bác trai của con phải đi công tác quanh năm, từ quận Bắc mà lái xe đến quận Tô phải mất hơn hai tiếng đồng hồ đấy con có biết không hả? Hơn nữa bình thường anh ấy đi bàn chuyện bên ngoài đã mệt lắm rồi mà con còn muốn để anh ấy ăn lầu hả? Nửa đêm nửa hôm rồi có để cho người ta yên hay không?”

Nghe xon Đậu nhỏ chớp chớp đôi mắt, coi như đã từ trong đống lời ấy đọc được một thông tin khác.

Đậu nhỏ đột nhiên ném ra một quả bom kinh người: “Tại sao cô Tiểu Nhan lại quan tâm đến bác của con như vậy, có phải cô thích bác không ạ?”

“Cháu nói gì cơ?” Tiểu Nhan như bị nói trúng mà nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn bốn phía, sau đó phát hiện xung quanh không có liền nhanh tay bịt mồm nhóc con Đậu nhỏ này lại: “Cháu cháu cháu cháu đừng có mà nói vớ vần biết không?”

Đậu nhỏ bị cô ấy che miệng, không thể nói, chỉ nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Bộ dạng này của nhóc khiến Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng tội lỗi, vội vã thả tay ra: “Không được nói bậy biết không? Bằng không lần sau dì không nấu cơm cho cháu ăn nữa.”

Nghe thấy thế Đậu nhỏ nh nghĩ đến điều gì, ngoẹo đầu nói: “Dì Tiểu Nhan nấu lầu cho con ăn được không?”

Tiểu Nhan đứng dạy, cô quá mệt mỏi rồi, tức giận mở hết túi thức ăn vừa mua ra, nói: “Nấu, nấu cho con ăn đã được chưa? Thiệt tình, đời trước chắc là dì đã nợ nần gì ông cụ non con rồi.”

Lúc này, trong căn phòng trên tầng, Hàn Mộc Tử tử đã tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo ở nhà đơn giản với áo phông và quần thụng, đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.

“Ông Lâm, những yêu cầu của ông tôi đã dặn trợ lí ghi lại và lưu trữ ngay lúc đó rồi, thời gian giao hẹn của chúng ta là trong vòng một tháng, ngày mai tôi sẽ cử trợ lí của mình đến đo các số đo cho cô Triệu, sau đó tôi sẽ thiết kế ra một tác phẩm như ông mong muốn trong thời gian đã định trước.”

Nói đến đây, Hàn Mộc Tử hơi ngừng lại, cô ngắm nhìn những ánh sao lấp lánh treo bên ngoài khung cửa sổ, lại lên tiếng nhắc nhở đối phương: “Nhưng hiện giờ đã hơn tám giờ tối, là thời gian nghỉ ngơi của tôi rồi.”

Đối phương vậy cũng thấy khá ngượng ngùng, ông ta cười nói: “Làm phiền cô, tôi cũng bị giục đến cuống lên, vậy lên không quấy rầy việc nghỉ ngơi của cô Hàn nữa!”

Hàn Mộc Tử cắt đứt cuộc trò chuyện, sau đó đặt điện thoại lên trên bàn, sau đó đi chân trần vào phòng tắm bôi kem dưỡng da, cuối cùng là sấy cho khô tóc.

Chờ cô làm xong hết thảy mọi chuyện đi ra khỏi phòng thì vừa lúc nhìn thấy điện thoại của mình đang rung chuông.

Hàn Mộc Tử bước tới cầm điện thoại lên, hóa ra người gọi là Hàn Thanh.

“Lẽ nào đến rồi?”

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử không nhận điện thoại, mà là trực tiếp xỏ giày đi xuống lầu mở rộng cửa.

Cửa mở ra quả nhiên nhìn thấy Hàn Thanh cả người mỏi mệt đứng trước cửa nhà, tầm mắt của hai người đối diện nhau một lát Hàn Mộc Tử mới nhìn ra phía sau của anh: “Chỉ một mình anh thôi hả?”

Anh đã lâu không nhìn thấy cô rồi, Hàn Thanh còn cảm thấy thật sự nhớ con bé, nhịn không được giơ tay lên xoa xoa tóc em gái.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, nắm tay lại cố để không tránh bàn tay tàn ác kia, chờ anh ấy vò rối hết cả tóc rồi cô mới nhân tiện nói: “Anh, em không còn là trẻ con nữa rồi, anh xoa đầu em như thế… không hay lắm đâu!”

“Trong mắt anh em vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ.” Không ngờ Hàn Thanh lại đáp lời lại như vậy.



Nhắc tới cháu trai, Hàn Thanh bước vào, sau đó đóng chặt cửa lại, cởi giày ngoài cửa nhà, kết quả lại nhìn thấy mây đôi dép của nữ trên kệ để giày, nhịn không được nhíu mi nói: “Sao không chuẩn bị cho anh?”

Nghe anh ấy nói, Hàn Mộc Tử bĩu môi: “Em cũng đâu ngờ anh lại đến đây sớm như vậy đâu, hôm nay chưa kịp đi siêu thị mà.”

Nói xong cô cúi người xuống túm lấy đôi dép nữ cỡ lớn nhất trong tủ ra: “Đi tạm vậy.”

Hàn Thanh nhìn đôi dép của nữ im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn đi trần trần vào nhà.

“Anh, ý anh là chê ghét ai đó phỏng? Trong nhà đâu có ai khác, anh không cần ngại đâu.”

“Chân trần mát mẻ.”

Hàn Thanh trầm giọng nói.

Hai người cùng nhau đi vào bên trong, lúc đi vào phòng khách thì đột nhiên thấy Tiểu Nhan bước từ phòng bếp ra, thấy Hàn Thanh đã tới, khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy lập tức hiện lên một rặng hồng: “Anh…anh Hàn tới rồi!”

“Ừ,” Hàn Thanh gật đầu một cái với cô thay chào hỏi.

Khi hai ánh mắt va phải nhau, mặt của Tiểu Nhan càng đỏ hơn, cô cắn đôi môi của mình, sau đó nói: “Tôi vẫn đang nấu cơm, anh Hàn cứ ngồi xuống đã, nhanh thôi thì xong rồi.”

Nói xong liền xoay người nhanh chóng lần vào phòng bếp.

“Bác ơi!”

Cùng lúc đó có một bóng người nho nhỏ từ trong phòng bếp xông tới, sau đó phi thằng đến chỗ Hàn Thanh.

Nhìn thấy quả cầu nhỏ đó, con ngươi vốn đen láy của Hàn Thanh chợt chuyển sang ôn hòa, anh ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng mình.

“Diệc Thù.”

Hàn Diệc Thù, là cái tên chính Hàn Thanh đặt cho cậu bé.

Tên ở nhà thì là Đậu nhỏ, tên này do Tiểu Nhan đặt cho.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.