*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đậu nhỏ rất hiểu chuyện, cậu bé lắc đầu: “Mẹ ơi, con không mệt, mẹ không cần bế con đâu.”
Hàn Mộc Tử cảm thấy rất có lỗi với cậu, ngồi xổm xuống ôm lấy cái đầu nhỏ của cậu:”Hay là dựa vào người mẹ một lát đi? Mẹ xin lỗi nha, mẹ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cô có chút tự trách bản thân, luôn cảm thấy Đậu nhỏ đều phải theo cô chịu nhiều vất vả, mệt mỏi.
Mặc dù đây không phải là vấn đề lớn đối với Hàn Mộc Tử nhưng cô cảm thấy đau lòng về Đậu nhỏ, có lẽ … chính vì gia đình không trọn vẹn từ nhỏ, cô sợ cậu thiếu thốn tình cảm nên cô mới nhạy cảm như vậy.
“Không sao đâu mẹ, Đậu nhỏ không mệt ~ còn có nhiều người như vậy, thật là náo nhiệt.”
Hàn Mộc Tử không nói chuyện, cúi đầu hôn lên trán Đậu nhỏ rồi vùi đầu vào trong cổ cậu bé.
Cô biết Đậu nhỏ luôn là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhiều lúc cũng không hề phàn nàn với cô, trong lúc khó khăn vẫn vui vẻ. Và không ít lần cậu ngược lại còn tự an ủi chính mình, càng nghĩ về những chuyện đó, Hàn Mộc Tử càng buồn.
Tiểu Nhan nhìn hai người ngồi xồm xuống: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Cảnh sát đã nói không sao rồi mà. Khi nào xong việc, chúng ta có thể đến nơi an toàn, hoặc là có thể đi đường vòng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308912/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.