*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô có nói tốt hay không, đối với tôi cũng không quá quan trọng.”
Nếu như cô ta đã nói như vậy, Hàn Mộc Tử dứt khoát cũng mở miệng biều đạt lập trường của mình.
“Nhưng trước mắt cô đang là người trong đoàn đội của tôi, cô ngã bệnh tôi đương nhiên nên tới thăm một chút, đây là một loại trách nhiệm.“Nói xong, Hàn Mộc Tử nhìn về phía Tiểu Nhan:“Đồ vật đã mang đến rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.“Tiểu Nhan gật gật đầu, đi theo sau lưng Hàn Mộc Tử ra khỏi phòng bệnh.
Vương An đại khái là cảm thấy không có lịch sự, cho nên cùng đi theo các cô ra ngoài, sau đó gãi gãi đầu:“Thật sự vô cùng xin lỗi nha, tính tình của Nguyệt Nguyệt chính là như vậy đó, nhưng mà cô ấy chỉ là nói năng chua ngoa một chút thôi chứ trong lòng thì mềm như đậu hũ vậy, kỳ thật tâm địa của cô ấy không xâu.”
Nghe nói thế, Hàn Mộc Tử chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh một cái.
Người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn là loại người tương đối chất phác, cùng Lãnh Nguyệt Nguyệt chanh chua hoàn toàn khác biệt, từ hình tượng bề ngoài mà xem hai người kia rõ ràng cũng không phải là người cùng một thế giới.
Hiện tại Vương An bị Lãnh Nguyệt Nguyệt lên tiếng mắng to như thế này còn có thể nói tốt thay cho cô ta, thật là vô cùng sỉ tình mà.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308893/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.