Đưa cô ấy đi “Ôi, chú Lâm lại phát cáu rồi.” Sắc mặt của Đông Đông thay đổi.
Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tiểu Nhan, đột nhiên nói: “Trốn trước đã.”
“Cái gì?”
Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Mộc Tử kéo và nấp vào một góc bên cạnh, khi Đông Đông nhìn thấy tình hình, cô ấy cũng dứt khoác phản ứng lại, cùng cô trốn đi.
Cô ấy liếc nhìn Hàn Mộc Tử đầy ngưỡng mộ: “Cô thật là lợi hại, có thể đoán được tâm tư của Lâm Tranh.”
“Tâm tư gì vậy?” Tiểu Nhan bị kéo đến góc tường một cách khó hiểu, vẻ mặt sững sờ, rõ ràng là vẫn chưa phản ứng kịp.
Khi một người sa sút tinh thần, chắc chắn không thích bị người khác nhìn thấy.
Cậu thiếu niên tên là Lâm Tranh đó, bình thường lạnh lùng cô độc, có vẻ là loại người có tính cách cục cắn và kiêu ngạo.
Một người như thế này sao có thể để người khác nhìn thấy cậu trong dáng vẻ sa sút tinh thần?
Sự xuất hiện của cô và Tiểu Nhan chỉ khiến cậu thêm xấu hổ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mím môi, nói: “Cậu ấy đã không có chuyện gì, vậy thì chúng ta trở về công ty thôi.”
Nghe vậy, Tiêu Nhan nhất thời không nói nên lời: “Trở lại công ty sao? Nhưng chúng ta còn chưa gặp mặt cậu ấy.”
Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Buổi tối chúng ta còn phải tăng ca, không có rảnh rỗi để ở đây, đi về trước thôi.”
“Được rồi, tôi sẽ nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308878/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.