Sau khi Hàn Mộc Tử chạy tới trường học, đi tham quan trường cùng Đậu nhỏ, tiếp đó lại cùng mọi người ra ngoài ăn trưa. Khi ăn xong đã là hai giờ chiều.
Đậu nhỏ có thói quen ngủ trưa, nên lúc này cậu đang buồn ngủ mơ màng tựa vào người Hàn Mộc Tử, vừa ôm cổ mẹ vừa dùng giọng ngái ngủ hỏi: “Mẹ, chúng ta có về nhà ngủ trưa không?”
Nghe cậu hỏi như vậy, Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nên cũng không nhịn được thở ra một hơi.
“Được, chúng ta về nhà ngủ trưa.” Mọi người lên xe quay về.
“Con cảm thấy trường thế nào? Có thích không?”
Trên đường về, Hàn Mộc Tử hỏi nhỏ.
Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Thích ạ.”
“Vậy con có bằng lòng học ở đây không?”
Đậu nhỏ cảm thấy thật ra mình không cần đi học, nhưng mẹ lại hi vọng cậu có thể trải nghiệm cuộc sống tập thể, nên giờ cậu chỉ muốn học ở nơi gần công ty của mẹ thôi. Cậu gật đầu.
“Bằng lòng a.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được nở nụ cười vui mừng: “Đậu nhỏ bằng lòng là được rồi, xem ra trường mẹ tìm cho con cũng không tồi.”
Bên cạnh, Tiểu Nhan nhìn vẻ ngoan ngoãn của Đậu nhỏ, trong lòng cũng không nhịn được xúc động.
Ở trước mặt Hàn Mộc Tử, Đậu nhỏ luôn rất ngoan, từ nhỏ đến lớn luôn chưa từng có yêu cầu gì quá đáng, đối với Mộc Tử luôn là muốn gì được đó. Mặc dù cậu chỉ là một đứa bé năm tuổi, nhưng lại không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308851/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.