*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh muốn nghe sao?" Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên, rõ ràng hôm qua anh không hy vọng mình đổi giọng, làm sao hôm nay lại hỏi suy nghĩ của cô rồi?
Dạ Mạc Thâm vừa ôm eo cô vừa thân mật nói: "Nói một chút đi."
"..."
Hàn Mộc Tử muốn đẩy anh ra, thế nhưng tay của anh như xiềng xích vững vàng cố định trên lưng cô, cuối cùng cô chỉ có thể chịu đựng nói: "Tôi có thể cho cơ hội, nhưng mà... Tôi yêu cầu gặp mặt cô ta ở phiên tòa."
Nếu như Dạ Mạc Thâm đồng ý cho cơ hội, vậy cô muốn xem bây giờ Lâm Thanh Thanh có suy nghĩ gì, mấy ngày nay bị tạm giam có làm thay đổi suy nghĩ của cô ta hay không?
Hay cho đến bây giờ cô ta còn đến chết không sửa, vẫn oán hận cô sâu sắc?
Vừa nghe đến có cơ hội, mẹ Lâm lệ nóng quanh tròng, kích động bước lên nắm chặt tay Hàn Mộc Tử.
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn. Cô là người tốt, chỉ cần lần này Thanh Thanh có thể đi ra, tôi nhất định sẽ để nó xin lỗi cô một cách chân thành, sau đó sẽ cảm ơn hai người."
Tống An ở bên cạnh nhìn thấy có chút im lặng, hôm qua Dạ Mạc Thâm còn kiên định như vậy, kết quả hôm nay lại bị một câu của Hàn Mộc Tử thuyết phục à?
Hay là muốn... cố ý làm như vậy ngay trước mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308771/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.