Trong xe yên tĩnh, hô hấp của người nào đó đột nhiên trở nên dồn dập.
Dạ Mạc Thâm giữ chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Thì sao? Chỉ cần trong ảnh chụp là em, em chính là vợ của tôi."
Hàn Mộc Tử cười nhẹ, nhẹ nhàng rút tay của mình về. "Vậy thì anh sai rồi, trên mặt pháp luật chúng ta không phải vợ chồng, trên thực tế lại càng không phải, huống chi năm đó, anh trả lại cho tôi một phần hợp đồng, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi ư?"
Nhắc đến tờ hợp đồng kia, khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm càng khó nhìn.
Hợp đồng là anh đưa, bây giờ lại bị cô lấy ra làm lý do từ chối anh, đây có tính là anh đang tự đào mồ chôn mình không? "Dạ Mạc Thâm, anh dựa vào cái gì mà lấy sức mạnh của mình đi độc chiếm người khác? Anh nói muốn thì tôi phải cho, anh nói không cần tôi phải bật người dậy rồi lăn đi.Chẳng lẽ năm năm trước anh làm tổn thương tôi còn chưa đủ sao? Muốn lặp lại chuyện của năm năm trước một lần nữa? Đến cùng là ai cho anh tự tin để anh nghĩ rằng... Tôi sẽ cùng anh làm lại một lần nữa? Đời người chỉ có một lần, năm năm qua tôi đã nghĩ thông rồi, cuộc đời của Hàn Mộc Tử tôi muốn bắt đầu lại lần nữa, thì phải cách anh thật xa. 11
Những lời nói cứng rắn lại tuyệt tình đó đã làm cho sắc mặt Dạ Mạc Thâm từ xanh mét chuyển sang tái nhợt. “Kiều Kiều... Anh vô thức gọi tên trước đây của cô, “Hãy nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308745/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.