**********
Hàn Thanh nhìn bộ dáng rạng rỡ của Hàn Mộc Tử, cũng thấp giọng nói nhỏ một câu. "Còn chưa xong. "Còn chưa xong? Khi nào thì mới xong?" Hàn Mộc Tử buồn rầu cầm lấy váy: "Anh, anh không biết em mặc cái váy này rất mệt sao?"
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy đang mặc trên người mình: "Nó rất nặng, thật sự không chịu nổi mà?" "Anh đưa em đi gặp vài người, đi theo anh." Hàn Thanh dắt tay bước xuống khán đài, Hàn Mộc Tử có chút thống khổ, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, cô bất đắc dĩ kéo làn váy, sau đó tiến về phía trước.
Lúc Hàn Thanh đưa cô đi giới thiệu với từng người, khó tránh khỏi việc kính rượu, Hàn Mộc Tử vừa phải vén váy, vừa nâng rượu lên uống vô cùng bất tiện.
Vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Nhan chạy đến phía sau của cô nói: "Tôi giúp cô nâng váy."
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt cảm động, Tiểu Nhan loại hưởng ánh mắt về phía khác, căn bản không nhìn về phía cô, lúc này Hàn Mộc Tử mới phát hiện ánh mắt cô ta dán chặt lên người Hàn Thanh.
Hóa ra nguyên nhân vừa nãy cô không đến đây được chính là bởi vì Hàn Thanh sao? Nghĩ đến những chuyện trước kia Tiểu Nhan đã làm, Hàn Mộc Tử liền không nhịn được cười thầm trong lòng. "Hàn Mộc Tử, vị này chính là tổng giám đốc Vương, người có công ty vải vóc lớn nhất thành phố Sài Gòn."
Thời điểm nghe được hai từ vải vóc, ảnh mắt Hàn Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308736/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.