Bởi vì sự cổ con thỏ đã ảnh hưởng đến tâm lý của Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử nên sau khi người của ban quản lý rời đi, Tiểu Nhan đã lau đi lau lại chỗ đặt cái hộp lúc nãy bốn năm lần nhưng vẫn thấy rất khó chịu "Sao mình cứ thấy mùi máu trong phòng còn nặng thế nhi Nghe thấy thế Hàn Mộc Tử nhíu mày, đứng dậy mở cửa sổ để làn gió đêm mát lạnh lùa vào trong nhà, xua tan mùi máu tanh do con thỏ chết vừa rồi để lại.
Nhưng Tiểu Nhan cảm thấy như vậy là chưa đủ, nghĩ một hồi liền trực tiếp lấy nước hoa trong túi xách ra xịt lên mọi ngóc ngách trong phòng.
Nhìn thấy đối phương bình tĩnh trở lại rồi Hàn Mộc Tử nói: "Đi tắm đi, xong rồi dọn dẹp một chút còn đi ra ngoài ăn." Tiểu Nhan. "Đi ra ngoài vào lúc này ả hả? Trời đã tối rồi, có phải hơi nguy hiểm không?"
Cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hàn Mặc Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy đi ra ngoài có thể có chút nguy hiểm nên lại nói: "Thế thôi, ở nhà ăn mì
Sau đó hai người về phòng tắm rửa, sau đó xuống nhà nấu mi.
Đậu nhỏ bị Hàn Mộc Tử gọi về lúc mọi chuyện đã thu xếp xong nên không thấy gì và không biết gì cả.
Bây giờ cũng đói rồi, Hàn Mộc Tử tự xuống bếp nấu mì nên cậu bé rất thích thú.
Bàn ăn ba người, chỉ có một mình cậu ăn ngon miệng. Còn Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan thì ngồi đối mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308724/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.