🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mới đó mà một phen hoảng hồn của Hàn Mộc Tử đã tan biến.

Dạ Mạc Thâm vuốt dung dịch dưỡng da còn sót lại trên cắm cô và vân về trên đầu ngón tay, quệt lên mũi cô: “Cái gì đây?”

Thôi được rồi, đúng là cô chưa rửa sạch, mặt Hàn Mộc Tử ửng hồng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Dạ Mạc Thậm mà né mặt đi, mắt nhìn đúng về hướng xảy ra vụ lộn xộn khi nãy.

Nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì Dạ Hàn Thâm đã giơ tay ra bịt mắt cô lại. “Đừng nhìn nữa, anh đưa em lên gác trước, em lên đó nghỉ ngơi một lát

Nói xong, cũng chẳng bận tâm xem Hàn Mộc Tử có đồng ý hay không đã ôm eo cô bể luôn lên gác.

Càng sợ hãi lại càng tò mò, lúc đi ngang qua, Hàn Mộc

Tử lại không nhịn được ghé mắt nhìn, thế nhưng Dạ Mạc Thâm như thể đã lường trước được, giữ chặt lấy đầu cô: “Muốn nhìn cái gì? Sợ thì đừng nhìn nữa!”

Sau đó, Dạ Mạc Thâm bế cô trở về phòng, đặt cô lên chiếc giường rộng rãi mềm mại. “Cứ ở yên đây, xử lý xong ở dưới kia anh sẽ gọi em

Nói xong Dạ Mạc Thâm liền đi ra ngoài.

Đợi sau khi Dạ Mạc Thâm đã đi khuất, Hàn Mộc Tử chớp chớp con mắt, đặt lưng nằm xuống chiếc giường êm ái, ôm tấm chăn kế bên.

Thời gian này, quả thực Dạ Mạc Thâm đối xử với cô tốt hết mức.

Thế nhưng... Rốt cuộc là ai đã bày ra trò đùa ác ý này?

Dựa theo những sự việc gần đây, ngày đầu tiên nhận hàng là con thỏ chết, cộng thêm con chuột chết và chữ CHẾT ĐI trong hộp đồ ăn hôm nay, chắc là thủ đoạn của cùng một người.

Nhưng người đóng giả làm nhân viên chuyển phát nhanh lại đột ngột tự sát, bề ngoài nhìn vào có vẻ như là tự sát nhưng suy cho cùng có phải tự sát hay không vẫn là một câu hỏi.

Còn cả người đã theo dõi cô hai ngày liền, lúc nấp trong chỗ tối, nội dung cuộc trò chuyện của họ nghe không có vẻ gì là cẩn thận, nhưng vì sao đột nhiên sau đó hai người họ lại quay về đường cũ, dường như tất cả mọi chuyện giống như bỗng dưng có người nhúng tay vào vậy.

Nhưng rốt cuộc người đó là ai? Người đó muốn giúp người hại cô ư?

Cô lại gây thù chuốc oán với ai thêm nữa...

Đầu óc rối bời, Hàn Mộc Tử không hề hay biết dưới gác xảy ra chuyện gì, sau đó nằm trên giường cũng dần dần thiếp đi.

Đến khi cô thức giấc thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.

Hàn Mộc Tử mở mắt ngồi dậy, nhìn ngay thấy Dạ Mạc Thâm đang ngồi bên bệ cửa sổ. “Dậy rồi à?" Dạ Mạc Thâm nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi về phía cô: “Đầu bếp đã nấu xong bữa rồi, dậy ăn chút gì nào."

Cô vẫn đang ngơ ngẩn thì lại bị Dạ Mạc Thâm bế bổng lên, rồi đi xuống dưới gác.

Hàn Mặc Tử: "... Anh không cần bể tôi suốt vậy đâu, tôi có chân tự đi được. "Đi vững được không?"

Một câu nói của Dạ Mạc Thâm làm cô nghẹn họng, Hàn Mộc Tử bỗng dưng không nói nên lời, khi xuống dưới gác, quả nhiên phát hiện thấy một bàn đầy thức ăn thịnh soạn.

Nhìn thì thịnh soạn nhưng hầu hết đều là những món thanh đạm và bổ dưỡng, có lợi cho sức khỏe của cô.

Hàn Mộc Tử vừa cảm thán khen ngợi dầu bếp chu đáo vừa rưng rưng cảm động.

Ắt hẳn đây là do Dạ Mạc Thâm dặn dò.

Mớ lộn xộn bẩn thỉu trên sàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, cảnh tượng khủng khiếp ban nãy giống như chưa từng xảy ra. "Đầu bếp đầu rồi?"

Hàn Mộc Tử nhìn quanh, nhận thấy không có bóng dáng ai khác, chỉ có cô và Dạ Mạc Thâm. "Về rồi."

Dạ Mạc Thâm chủ động múc cho cô một bát canh, căn dặn cô uống hết.

Có quá nhiều thức ăn, cho dù Hàn Mộc Tử đang rất đói nhưng có lẽ do trước đó bị hoảng sợ nên hiện tại cô không thèm ăn, vì vậy chỉ ăn khá ít.

Nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn rất kiên nhẫn dỗ dành cô ăn nhiều thêm một chút, làm cho Hàn Mộc Tử có cảm giác mình như biển thành đứa trẻ con.

Cuối cùng cô bất lực lên tiếng: “Anh đừng bắt tôi ăn nữa, tôi thật sự không ăn nổi nữa đâu, nếu anh ăn xong rồi thì về trước đi, hôm nay tôi muốn yên tĩnh một mình"

Dạ Mạc Thâm đặt đôi đũa trong tay xuống, mím môi. “Ở nhà một mình, không sợ à?” “Chỉ cần tôi không mở cửa, không đến nỗi có người đột nhập chứ? Với lại." Hàn Mộc Tử ngước mắt lên nhìn: “Anh đã lập đặt camera theo dõi trước cửa nhà tôi rồi còn gì? Bên tôi có bất cứ hành động lạ gì chắc anh sẽ biết ngay thôi"

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm chau mày, đăm đầm nhìn cô không vui. "Đến giờ em vẫn cho là anh lập camera theo dõi trước cửa nhà em à?”

Hàn Mặc Tử ngước lên, mỉm cười: "Không có à? Có cần lắp thêm một cái trong nhà tôi? Hay là tôi vào phòng anh tìm đoạn ghi hình để chứng minh anh trong sạch nhé?" Dứt lời, Hàn Mộc Tử buông bát đũa xuống, khẽ bảo: “Thôi, tôi biết anh không muồn thừa nhận vì sợ tôi có tâm lý chống đối, nhưng hai ngày nay xảy ra quá nhiều việc, hiện giờ tôi có thể hiểu được cách làm của anh. Cho nên, cho dù có lắp camera đi chăng nữa, tôi cũng không trách anh đâu. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Dạ Mạc Thâm lấy làm ngạc nhiên, cô không hề trách cứ anh? Anh nhéo mắt quan sát Hàn Mộc Tử, định tìm kiếm một cảm xúc khác trên mặt cô. "Hôm nay cảm ơn anh đã làm nhiều việc như vậy cho tôi."

Cơ hàm dưới của Dạ Mạc Thâm chợt thả lỏng, anh không ngờ cô lại nói với mình lời cảm ơn, bỗng nhiên anh cảm thấy tất cả mọi việc anh làm những ngày qua đều trở nên xứng đáng vì một câu nói này.

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử tiễn Dạ Mạc Thâm ra đến cửa, không nhịn được nói thêm một câu. “Thật ra anh không cần nhìn tôi như thế suốt, không đản đầu.

Câu nói này của cô xuất phát từ tận đẩy lòng.

Ai ngờ Dạ Mạc Thâm nghe xong bước chân khựng lại, quay đầu đăm đầm nhìn cô một lúc. “Cả cuộc đời anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi, anh không nhìn em thì còn nhìn ai?"

Hàn Mộc Tử: ".. “Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.

Dạ Mạc Thâm chủ động giơ tay đóng giúp cô cánh cửa chống trộm.

Ram!

Cánh cửa chống trộm chia cách hai người, Hàn Mặc Tử bần thần đứng yên tại chỗ, ngẫm lại những lời Dạ Mạc Thâm vừa nói.

Cả cuộc đời chỉ có một người phụ nữ là cô thôi... Câu nói ấy, nghiêm túc... hay chỉ là nói chơi?

Chứng kiến những gì anh thể hiện gần đây, không giống như giả dối.

Nhưng còn chuyện giữa anh với Tuyết U năm xưa thì sao?

Năm xưa cô đã chọn lựa tin tưởng anh, nhưng đến cuối cùng khi cô bỏ đi, anh không cho cô lấy một lời giải thích.

Hàn Mộc Tử dựa lên cánh cửa, từ từ khép mắt lại.

Một lúc sau, cô mới trở lại bình thường, rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Nhan. “Tiểu Nhan, cô đã tan làm chưa?" “Ha? Mộc Tử, tôi tan làm rồi, quên không nói với cô, tối nay tôi cùng với Đậu nhỏ về nhà họ Hàn... Hề hề, nghĩ đến những lời cô nói hôm qua, tôi vẫn cảm thấy thời gian này đừng nên về thì hơn, đợi tôi giải quyết xong vấn đề tình cảm rồi tính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.