Bàn tay đang giữ bánh lái của Dạ Mạc Thâm ngừng lại, đúng lúc đi ra đường lớn, làn môi mỏng của anh hơi cong lên, ánh mắt nhìn từ góc nghiêng rạng rỡ như ánh sao trời.
Lúc sau, anh tìm cơ hội quay sang nhìn cô. “Em quan tâm anh à?"
Hàn Mặc Tử: “
Cô nhìn anh hồi lâu, quay đi nhìn ra ngoài cửa. “Coi như tôi không hỏi gì."
Còn lâu cô mới nghĩ rằng mình quan tâm đến anh, là do anh mua bữa sáng cho mình nhưng lại không mua cho bản thân anh, chuyện này xảy ra với bất cứ ai cũng sẽ rất dễ cảm thấy áy náy đúng không nào?
Cô lấy sữa ra uống một hớp, dòng chất lỏng ấm áp theo cổ họng đi xuống dạ dày, sau khi cần thêm một miếng bánh, cô sực nhớ ra chiếc túi mình mang theo.
Có nên đưa cho anh không?
Dù sao chăng nữa cô cũng đã vô tình làm sandwich cho anh.
Hay là… đưa cho anh nhỉ?
Nếu như anh có nói gì, thì cứ bảo là đáp lễ lại?
Nhưng Hàn Mộc Tử chỉ nghĩ vậy mà không nhúc nhích nổi.
Chiếc xe cứ lặng lẽ tiến về phía trước, cho đến khi tới tòa nhà công ty Hàn Mộc Tử đã ăn hết bánh và sữa vào bụng, cô lau miệng bằng khăn giấy. “Cảm ơn.
Nói lời cảm ơn xong, cô định mở cửa xuống xe, nhưng sực nhớ tới điều gì đó. “À đúng rồi, anh định lái xe tôi về khu chung cư à?"
Dạ Mạc Thâm mím môi, giọng nói hờ hững: “Không về chung cư, đến công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308694/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.