"Bữa trưa về rồi đây." Tiểu Nhan tiến vào, giọng điệu của cô chẳng hề giống lúc trước nữa, rõ ràng lúc đi còn mặt mày đầy nhiệt huyết tựa như tráng sĩ lên chiến trường vậy.
Nhưng lúc này trở về mặt mũi lại buồn thổi như đã bị ai đỏ bắt nạt vậy. “Có chuyện gì vậy?” Hàn Mộc Tử nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười rồi hỏi: “Chẳng lẽ cậu xảy ra xung đột với anh ta đấy à?”
Nghe thấy cô hỏi, Tiểu Nhan hừ một tiếng: "Anh ta dựa vào cái gì mà có thể “xung đột" với mình chứ? Anh ta chỉ bị mình nói mà im re không nói lại được câu nào thôi!" Nói xong cô còn khua túi đồ ăn trong tay và nói: “Mau mau tới nhận cơm trưa tình yêu của cậu đi nào."
Bốn chữ “cơm chưa tình yêu của Tiểu Nhan khiến gương mặt Hàn Mộc Tử đỏ ửng lên, sau đó dùng vẻ mặt miễn cưỡng đi tới, họ nhẹ và nói: “Nếu là cậu đi lấy vậy thì cho cậu đấy, đột nhiên hôm nay mình muốn đến nhà ăn dùng chút cháo cho thanh đạm."
Nói xong Hàn Mộc Tử bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng dưới.
Sắc mặt Tiểu Nhan khẽ biến rồi vội vội vàng vàng ngăn cô lại. "Cậu có lầm hay không vậy? Đây chính là cơm trưa mà Dạ Mạc Thâm dùng cả tấm lòng yêu thương đấy, giờ cậu lại nhường hết cho mình ăn, cái này mà để anh ta biết được vậy thì mình liệu có còn mạng sống không đây?”
Hàn Mộc Tử: " Cậu đừng coi anh ấy là sát nhân điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308692/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.