**********
Một lần nữa gặp lại Dạ Lẫm Hàn.
Không nghĩ tới lại là trong hoàn cảnh này, Hàn Mặc Tử từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt vẫn ôn nhu như trước kia, đáy mắt kia lại chứa đầy ý cười thản nhiên, nhưng nó lại khiến cho cô có một loại cảm giác tội lỗi.
Hàn Mộc Tử khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó nhanh chóng bước chân đi qua.
Bất luận là năm năm trước, hay là năm năm sau, Dạ Lầm Hàn vẫn là một người đàn ông rất ga lăng và ôn nhu.
Cô vừa mới đến gần, anh cũng đã đưa tay ra giúp cô kéo chiếc ghế dựa, thanh âm mềm nhẹ: "Ngồi đi." "Cảm ơn"
Sau khi nói cảm ơn với anh tôi xong, Hàn Mộc Tử mới ngồi xuống.
Phục vụ đã đi tới, sau khi hỏi hai người họ muốn uống gì, sau đó mới cầm menu lên rời đi.
Ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn dừng lại ở trên mặt của cô, khuôn mặt và ánh mắt ôn hòa nhìn cô, nhẹ giọng nói. "Tôi còn tưởng em không muốn gặp tôi nữa. Hàn Mộc Tử dừng một chút, nhìn dáng vẻ thanh nhã như gió xuân của anh, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ của những việc mà anh tôi làm, không khỏi cảm thấy được sự trào phúng, vì thể đôi môi đỏ mọng lại gợi lên một nụ cười châm chọc, nói móc anh tôi: "Tôi không muốn gặp anh, tổng giám đốc Hàn, không
Cũng có biện pháp ép tôi chủ động liên hệ với anh sao?"
Một câu tổng giám đốc Hàn, khiến cho nụ cười bên môi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308683/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.