Hàn Mộc Tử thật sự sợ anh rồi, nếu cô còn nói không ăn nữa, thì chắc Dạ Mạc Thâm sẽ dùng cách này tiếp tục đút cho đến hết.
Cô từ chối cách này.
Tuy hai người đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng dùng cách này đút đồ ăn, cô thật sự cảm thấy có hơi buồn nôn.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lại không nghĩ vậy, ánh mắt anh tràn đầy âm u nhìn vào miệng cô, dường như có hơi chưa đã thèm.
Rõ ràng... rõ ràng trước đó mới
Hàn Mộc Tử vừa thẹn vừa giận hung hãng trừng anh một cái, sau đó tự mình ngồi dậy tức giận nói: “Tự tôi biết ăn, không cần anh đút"
Nói xong, khi cô duỗi tay chuẩn bị cầm bát thì Dạ Mạc Thâm lại trực tiếp bưng bát qua, một tay khác cầm muỗng, múc một muỗng lại đưa tới bên miệng cô.
Hàn Mặc Tử: "..
Thôi kệ, muốn đút thế này thì đút thế này đi, cũng tốt hơn anh dùng miệng đứt.
Sau khi Hàn Mộc Tử thôi miên mình một phen thì đành bất lực há miệng ăn cháo.
Một bát cháo xuống bụng, vẻ quay cuồng trước mắt Hàn Mộc Tử mới tốt hơn, nhưng vì cô quả đồi, nên khi đến bát thứ hai cô đã tự mình duỗi tay cầm lấy.
Dạ Mạc Thâm dường như nhìn thấu được ý nghĩ của cô, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ là đem bát cháo đưa qua cho cô.
Ăn liền ba bát cháo, Hàn Mộc Tử mới cảm thấy bụng có được chút cảm giác no.
Khi Dạ Mạc Thâm thu dọn đồ đạc ra ngoài, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308674/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.