*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại còn không phải sao? Hàn Mộc Tử chính là muốn trốn tránh khỏi anh ta, không muốn đi cùng một con đường với anh ta.
Nếu không cảnh tượng này để cho Dạ Mạc Thâm nhìn thấy được, người chịu đau khổ chỉ có cô thôi.
Khóe môi Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười có chút buồn bã: “Ngày đó không phải là nói rõ ràng rồi sao? Sau này là bạn bè, thì vô tình gặp nhau tại siêu thị em cũng không cần tránh tôi như tránh rắn độc chứ? Tôi có gì đáng sợ đâu?”
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô cắn môi dưới, không biết nên giải thích như thế nào.
"Lúc nãy tôi định đi đường vòng nhưng nếu như em đã nói như vậy, vậy tôi cảm thấy vẫn là đi cùng đường với em thì hơn, để tránh việc em né tránh tôi như tránh bệnh dich."
Sau khi nói xong, trên mặt Dạ Lẫm Hàn tiếp tục nở một nụ cười, ánh mắt anh ta kiên định mà xuyên qua thấu kính nhìn lên mặt cô.
“Mộc Tử, anh không phải người xấu. Năm năm trước không phải, bây giờ cũng không phải, tương lai... cũng sẽ không phải. Nếu như em đồng ý, anh cũng có thể làm anh cả của em, mặc kệ cho bây giờ em có quan hệ gì với Dạ Mạc Thâm, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với em.
Nhưng đối với Hàn Mộc Tử, dù cho Dạ Lẫm Hàn có làm chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308667/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.