*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, động tác của Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó không dám nhúc nhích nữa. "Hừm?" Dạ Mạc Thâm thấy cô không trả lời, lại hỏi một câu.
Hàn Mộc Tử có chút lúng túng cắn môi dưới, nói khẽ: "Chẳng qua là em cảm thấy, anh cũng tôi thế này không quá dễ chịu, tôi..."
Dạ Mạc Thâm nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không muốn đi, cũng không muốn công? Chi bằng anh ôm em về nhé?"
"Cổng tiếp đi."
Cô vẫn không nên nghĩ nhiều, dù sao Dạ Mạc Thâm cũng có thể lực, đối với anh mà nói cõng mình một chút áp lực cũng không có, mặc kệ anh.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền không phản ứng lại anh nữa.
Sắc trời dần dần tối, thời điểm người đi đường lướt qua sẽ lơ đãng nhìn về phía bọn họ một chút, sau đó lộ ra ánh mắt hâm mộ đi qua.
Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn có chút không quen, thế nhưng thời gian dần qua lại cảm thấy. Ánh mắt của người khác có liên quan gì đến cô đâu?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền yên tâm thoải mái, dựa vào lưng của Dạ Mạc Thâm, tùy ý để anh cõng mình trở về.
Rất nhanh liền đến nhà, sau khi đến nhà, cũng không biết có phải là ảo giác của Hàn Mộc Tử hay không, cô cảm nhận được bước chân của Dạ Mạc Thâm giống như chậm hơn rất nhiều, mỗi một bước đều bước vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308663/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.