Cho nên nếu như anh không nhắc tới chuyện này thì Hàn Mộc Tử sẽ nhắc.
Dạ Mạc Thâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nói. “Ngày mai, anh sẽ sắp xếp, hôm nay em cứ nghỉ ngợi trước đi.”
Ngày mai hả?
Hàn Mộc Tử gật đầu: "Được, vậy ngày mai gặp xong thì chúng ta về nước."
Đột nhiên cô lại chạy từ trong nước tới đây, đúng là cực kỳ hoang đường, sau đó hình như cảm xúc của Tiểu Nhan bên kia hình như cũng không được tốt lắm, mặc dù tối hôm qua lúc gọi điện không thể phát hiện được cô ấy có chỗ nào bất thường.
Nhưng Hàn Mộc Tử vẫn thấy được mí mắt hơi sưng lên của Tiểu Nhan qua video, mắt cũng hơi đỏ, điều đó chứng tỏ chắc là cô ấy đã khóc một lúc rất lâu rồi.
Còn chuyện tại sao cô ấy khóc thì không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên cô mới muốn về sớm. “Sao lại về vội vậy?"Dạ Mạc Thâm nhíu mày: "Mãi mới đi được một chuyển mà cứ thế về à?"
Hàn Mộc Tử: "... Không lẽ? Anh còn muốn đi du lịch à?" “Không được à?"Dạ Mạc Thâm nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thâm sâu, cũng không biết đang nghĩ gì, một lát sau anh chợt nhếch khỏe môi lên, khôi phục lại vẻ mặt như cũ: "Cũng được, về sớm chút vậy.”
Sao tự nhiên mình lại có cảm giác anh đã biến thành một con sói vẫy đuôi nhỉ?
Hàn Mộc Tử chợt nghĩ tới mấy lời anh nói với mình trước khi ra nước ngoài. “Anh muốn làm người đàn ông danh chính ngôn thuận của em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308633/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.