Thấy anh lại im lặng, Hàn Mộc Tử thất vọng, cô cười khổ. "Ba ngày, ba ngày còn chưa đủ cho em nghĩ rõ ràng sao? Em cảm thấy việc này, còn quan trọng hơn việc chúng ta ở bên nhau?"
Dạ Mạc Thâm mấp máy môi, nhìn cô chắm chắm.
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra trước mặt anh, trực tiếp đưa cho anh: "Nếu anh đã không qua được cái hố này, chúng ta liền..." "Em muốn nói gì?"
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên cắt đứt lời của cô, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, thấy ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên hung ác nham hiểm, sắc mặt tái xanh nhìn cô.
Hàn Mộc Tử cười nhạt, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em muốn nói cái gì, anh nên biết rõ mới đúng, mấy ngày nay... Em không tìm tới anh, chính là muốn cho anh một không gian suy nghĩ đơn độc, ba ngày còn chưa đủ cho anh suy nghĩ cẩn thận, em cảm thấy thời gian tiếp theo anh cũng không cần phải nghĩ nữa. Đầu tiên có mấy lời em muốn nói rõ với anh, Đậu Nhỏ là do em sinh, cho dù anh là ba ruột của nó, anh cũng không thể cướp nó đi."
Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, trong mắt trào ra sự tức giận. "Em lặp lại lần nữa?"
Người phụ nữ này lại muốn rời xa anh?
Ánh mắt của anh sắc bén, Hàn Mộc Tử cũng không tránh, nhìn thẳng vào anh, "Lẽ nào em nói sai sao? Năm năm qua người ba như anh có hoàn thành chút trách nhiệm nào sao, anh có tư cách gì mà cướp nó đi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308598/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.