Đêm đó.
Lúc Dạ Mạc Thâm đi ngủ ôm cô rất chặt, cánh tay to lớn như một sợi xích nặng nề mà khóa bên hông cô, giam cầm cô trong vòng tay của mình, Hàn Mộc Tử muốn cách xa anh một chút cũng không được.
Tuy rằng bây giờ đã vào thu rồi, nhưng trong phòng này không có thông gió, bị Dạ Mạc Thâm ôm như thế này đi ngủ, vẫn cảm thấy có chút nóng nực.
Đặc biệt là nhiệt độ trên người người này nóng hơn cô rất nhiều, giống như một quả cầu lửa vậy.
Hàn Mộc Tử nóng không ngủ được, đành phải đưa tay đẩy cánh tay anh đang ở bên hông ra, vừa thấp giọng nói: "Anh buông ra một chút, em sắp không thở được nữa rồi."
Phía sau truyền đến một tiếng hít thở nặng nề, hơi thở ấm áp phả lên sau cổ cô, Hàn Mộc Tử có thể cảm nhận được môi mỏng của Dạ Mạc Thâm đang áp lên. "Lừa đảo, anh không có dùng lực, em sao lại không thở được?"
Bị anh nhìn thấu, trong lòng Hàn Mộc Tử không còn cách nào khác, nhưng cô thực sự cảm thấy ôm như thế này đi ngủ rất khó chịu, rất nóng nực. "Anh cũng không phải là em, sao anh biết được là anh không dùng lực?" "Ồ?" Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng: "Vậy chúng ta đổi lại không?" "Gi?" "Em ôm anh mà ngủ.
Hàn Mộc Tử: …….
Đùa kiểu gì vui vậy?
Bảo cô ôm anh ngủ? Anh quả thực là mơ đẹp quá mà, trong lòng Hàn Mộc Tử ghét bỏ anh một hồi lâu, mới từ chối anh: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308594/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.