**********
Vốn dĩ khuôn mặt cô đang vô cùng vui vẻ, nhưng khi mới nhắc tới vùng biển đó, Hàn Mộc Tử liền cau mày, không nói gì. "Vùng biển đó rất nguy hiểm. Thậm chí chúng tôi là người ở đây đều không đến đó. Không kể đến dòng hải lưu dữ dội ở đó, nếu không may trượt chân rơi xuống thì có bơi giỏi đến đâu cũng khó mà bơi lên được.
Hàn Mộc Tử: "..
Cô cần chặt đôi môi đã đông cứng đến bầm tím, vươn tay ôm đầu gối run rẩy lẩm bẩm: "Chú ơi, vậy... Sau trận mưa bão này, chỗ kia sẽ ra sao? Có nguy hiểm hơn không?"
Tài xế gật đầu: "Đó là điều chắc chắn."
Sau đó, dường như ông ta nghĩ ra điều gì đó: “Nửa đêm nửa hôm thế này, tại sao một mình một cô gái như cô lại ở chỗ này? Hơn nữa, cô muốn đi chỗ đó làm gì?"
Lúc này, nhìn qua kính chiếu hậu, chủ tài xế mới để ý rằng khuôn mặt của Hàn Mộc Tử xanh xao, trắng bệch đến mức không còn chút máu, giống như bị đông cứng.
Ông ấy nghẹn họng một chút, nói: "Cô xem hay là cô đừng đi đến vùng biển đó nữa? Tôi sẽ đưa cô đến khách sạn gần nhất. Với bộ dạng này của cô nếu còn đi nữa thì sợ sẽ không thể chống cự được mất."
Hàn Mộc Tử lắc đầu, kiên quyết nói: "Không, tôi nhất định phải đi đến vùng biển kia."
Chú tài xế: "..
Cô gái này bị sao vậy? Tài xế quay đầu quan sát cô một hồi rồi phát hiện hình như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308557/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.