Hàn Mộc Tử không muốn đoán xem trong lòng anh đang nghĩ gì, tự thay dép vào nhà, vừa đi về phía bếp vừa nói: “Anh ngồi xuống trước đi, tôi rót cho anh một cốc nước, sau đó thu quần áo vào giúp anh”
Thu quần áo vào?
Dạ Mạc Thâm giống như nắm được tin tức quan trọng, anh không ngồi xuống, mà đứng ở phòng khách, nhìn xung quanh.
Rất nhanh, Hàn Mộc Tử liên bưng một ly nước ấm đi ra: “Anh uống nước trước đi, tôi…
tôi đi thu quần áo cho anh”
Hàn Mộc Tử nói xong, liền đi về phía ban công.
Đêm qua quần áo của Dạ Mạc Thâm nhét vào phòng tắm của cô, cô cũng không tiện vứt quần áo của người ta, nên đã giúp anh giặt sạch, sau đó treo lên phơi khô.
Lúc ra ban công thu quần áo, trong lòng Hàn Mộc Tử run rẩy, cũng không biết Dạ Mạc Thâm có đi ra cùng không, sẽ cười cô là một kẻ biến thái.
Nhưng không có, cô thuận lợi thu quần áo, sau đó trở về.
“Đây là quần áo hôm qua anh để lại, còn bộ đồ vest, tôi đã giặt giúp anh rồi, có lẽ mai mới lấy được.”
Dạ Mạc Thâm nhìn quần áo đã được giặt sạch, cầm cái túi cô đã để quần áo vào, ừ.
một tiếng xem như đáp lại. Hàn Mộc Tử thấy anh ừ một tiếng xong thì không còn phản ứng gì, cũng thấy có chút kỳ quái, hai người ở trong phòng khách không nói lời nào rất kỳ quái, Hàn Mộc Tử thì cảm thấy không thoải mái nhưng Dạ Mạc Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308473/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.