*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Mạc Thâm nói một câu, sau đó mặt không thay đổi xoay người, đưa tay sờ tai mình.
Geogre vừa đi, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Hàn Mộc Tử vẫn đang làm cơm trong phòng bếp, Dạ Mạc Thâm đi tới cửa, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Ngọn đèn trong phòng bếp màu vàng, Hàn Mộc Tử mặc tạp đề màu nhạt, tóc dài mềm mại xõa sau vai, ngọn đèn khiến cả người cô ánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Nhìn cô như vậy, Dạ Mạc Thâm có một loại cảm giác như đây là cuộc sống của hai người vậy.
Rõ ràng biết cô thời gian chưa lâu, còn chưa tới nửa tháng, người phụ nữ trước mắt này anh chẳng biết gì cả, chỉ là thân thể dường như không bị cơ thể khống chế, muốn tới gần cô Cảm giác như vậy, là chuyện gì xảy ra?
Vì sao?
Lúc Dạ Mạc Thâm đang suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này, dường như Hàn Mộc Tử cảm nhận được gì quay đầu nhìn anh một cái.
“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Mộc Tử kỳ quái hỏi một câu: “Anh muốn giúp Mặc dù ánh mắt và nét mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng Dạ Mạc Thâm cũng nhìn ra, đây là đang nghi ngờ anh.
Môi mỏng Dạ Mạc Thâm hơi giật, đáy lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ mãnh liệt.
Anh thật không ngờ bản thân có một ngày, trước mặt một người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308471/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.