Uất Trì Kim nghe được ý của ông ta, vôi vàng làm theo lời ông ta "Đúng, đúng vậy, thật đáng tiếc khi không thành công ngay từ đầu Chao ôi, thật khiến tôi hối hận cả đời "
Nói xong, ông ta chuyển hưởng ánh mắt, đặt vào trên người Đoan Mộc Tuyết.
"Nhưng mà cũng không sao cả. Mặc dù con cãi của chúng ta không kết thành đôi, nhưng nếu đời cháu của chúng ta có thể kết thành đôi, cũng là một chuyện tốt."
Đoan Mộc Ngạo Thiên gật đầu liên tục, và
hai ông già cười lớn.
Đoan Mộc Tuyết nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên, nhẹ nhàng kêu lên: "Ông nội
Đối mặt tinh quái như hồ ly của Đoan Mộc Ngạo Thiên nhìn vào Dạ Mạc Thâm, ông cười khó đoán: "Cháu Thâm cũng không còn trẻ nữa, lớn hơn con bé Tuyết vài tuổi. Nếu hai đứa có thể
Dạ Mạc Thâm, người đã không nói chuyện kể từ khi vào chỗ ngồi, lúc này mới ngắng đầu lên, mí mất khẽ nhếch lên, lộ ra đôi mắt màu đen láy.
Đôi môi mỏng của anh từ nãy giờ mím chặt, màu đen vô tận trong mắt khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc và suy nghĩ của anh.
khi hai người đang nói chuyện, anh đột nhiên mím môi lại.
“Nếu lúc đầu kết duyên nhưng không thành, thì có nghĩa là hai nhà không có duyên phận Một lời nói làm cả ba người có mặt khác đều sững sở tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn về phía Da Mạc Thâm
Đoan Mộc Tuyết vốn là người tinh tế, cô ta vẫn luôn hy vọng Da Mạc Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308462/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.