Sau khi được dẫn đi vào bên, Dạ Mạc Thâm dẫn Hàn Mộc Tử đi rửa tay cho sạch sẽ, mới phát hiện tay của mình bị thủng một lỗ.
Là vừa nãy lúc cô khom người xuống lượm mảnh vỡ không cẩn thận tìm thấy.
Lúc đó cô ngẩn người ra một lúc sau đó mới đứng dậy, làm sao cũng không thể nghĩ thông được chuyện này làm sao lại có thể diễn biến thành ra như thế.
Hàn Mộc Tử nhìn vết thương: “Vết thương nhỏ như thế, anh làm sao có thể phát hiện ra được thế?”
Dạ Mạc Thâm: “….”
Anh không vui bĩu môi mỏng của mình, sau đó mang vết thương của cô để vào trong miệng, nhẹ nhàng hút.
“Anh!” Hàn Mộc Tử nôn nóng, đỏ mặt rút tay về.
Nhưng Dạ Mạc Thâm sức lực rất lớn, vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, một lúc sao mới thả cô ra rồi lạnh lùng nói.”Sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, gọi bảo mẫu quay lại đi.”
Hàn Mộc Tử bĩu môi: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trước đây em làm đều rất ổn mà, chỉ là….”
Cô do dự một lát, vẫn là rất hiếu kỳ vừa rồi ở trong phòng khách Tống An cùng Dạ Mạc Thâm đã nói cái gì, cô mang tay giấu ở sau lưng, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh cùng dì nhỏ đã nói gì với nhau vậy?”
Dạ Mạc Thâm nhìn cô, không trả lời.
Bộ dạng anh như thế càng khiến cho Hạn Mộc Tử nôn nóng, đưa tay kéo lấy tay áo anh: “Anh nói đi mà.”
“Gấp cái gì?”
Anh nhàn nhạt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308387/chuong-888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.