Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy trái tim mình thịch thịch thịch đập liên tục, không nhúc nhích nhìn chăm chăm Dạ Mạc Thâm.
Cô luôn cảm thấy những lời này dường như đang cố ý thăm dò cô.
Sau khi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, Hàn Mộc Tử căng thẳng mím môi hồng: “Cái đó... Làm sao anh lại nghĩ đến những vấn đề này?”
Dạ Mạc Thâm hít một hơi thật sâu rồi phả lên mặt cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Còn em? Tại sao em lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy?”
Được rồi, có vẻ như anh ấy đang nhắm vào câu hỏi lúc nãy của cô, Hàn Mộc Tử thật sự không chắc liệu anh ấy đã biết hay chưa, nhưng vì hiện tại anh ấy chưa hỏi nên có lẽ khả năng chưa biết sẽ cao hơn.
Cô lạc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi "
Nói xong, cô nằm chặt tay Dạ Mạc Thâm nói:
“Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu một ngày anh phát hiện ra một chuyện không thể tiếp nhận thì nhất định phải nghe lời giải thích của em nhé, có được không?"
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn cô tối hơn, mang theo sự thăm dò, ánh mắt ấy khiến hơi thở của Hàn Mộc Tử nhẹ hơn, cuối cùng đôi môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích.
“Được.”
Nhìn thấy lời hứa của anh, Hàn Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm.
“Hãy nhớ những gì anh đã hứa với em.”
Trong lúc nằm viện, George đã đưa La Lệ đến gặp Hàn Mộc Tử, khi hai người họ bước vào vẫn còn giận dỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308373/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.