Mọi thứ xảy ra trước mắt cứ như là ảo giác vậy.
Nếu như không phải ảo giác, vậy thì tại lại có thằng nhóc có bộ dáng giống anh y như đúc, hơn nữa còn gọi mình là ba, gọi Hàn Mộc Tử là mẹ?
Chẳng lẽ.... Đây là con trai của anh với cô?
Nếu như là ảo giác, vậy thì tại sao trong tiềm thức an lại đau nhức? Rõ ràng như thể tất cả những thứ này đều là thật sự, là đang xảy ra.
Cho nên, rốt cuộc đây là thật sự hay là ảo giác.
Dạ Mạc Thâm nhất thời không phân biệt được thật giả, khi nghe thắng nhóc này nói không muốn anh, anh không tự giác đước híp mắt lại, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm.
Không muốn anh?
Trêu chọc anh, làm thế nào mà mình cô nói không muốn là không muốn được?
Nhìn thấy thằng nhóc này đang dụi trong ngực
Hàn Mộc Tử, hai tay ôm chặt lấy cỏ cô, hành động
thân mật như vậy anh mới chỉ được làm qua mấy lấy, thằng nhóc trước mặt này dựa vào cái gì mà được làm vậy? Ý nghĩ này vừa hiện lên, Dạ Mạc Thâm đã đưa tay trực tiếp xách lấy cổ áo Đậu Nhỏ, nhấc cậu bé
lên.
“Á, ba thổi, ba thả con xuống! Thả con xuống!” sau khi Đậu Nhỏ bị nhấc lên thì tứ chi cua cua trong không trung, bởi vì mặc quá nhiều cho nên hành động của cậu bé không quá thuận tiện.
Cậu bé muốn nắm lấy cánh tay của Dạ Mạc Thâm, thế nhưng thử mã mà vẫn không bắt được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308365/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.