“Có lẽ là thế.” Tiêu Túc mỉm cười thật nhẹ.
Có lẽ đúng là như vậy thật, nhưng thế giới của người lớn khác với thế giới của trẻ nhỏ.
Hồi còn nhỏ, khi cãi vã có thể dễ dàng nói ra
một câu rằng chúng mình làm lành nhé. Đến lúc lớn lên rồi, câu nói kia ngày càng khó thốt nên thành lời.
Giữa các cặp đôi, giữa bè bạn, giữa người thân trong gia đình đều như vậy.
“Chú Tiêu ơi, chú thấy Đậu Nhỏ nói có đúng không?"
“Ừ, Đậu Nhỏ nói gì cũng đúng.
“Thể có đúng là chú Tiêu thích dì Tiểu Nhan hay không?”
Tiêu Túc: “ Thế nào mà lại quay trở về chủ đề này rồi? Cái thằng bé này, sao cháu có hứng thú với chuyện của người lớn quá vậy?”
Hiển nhiên, Tiêu Túc sẽ không thừa nhận việc cậu ta thích Tiểu Nhan đầu.
Trước đây, cậu ta không có cơ hội để bộc lộ thành lời, bây giờ sẽ lại càng không, cậu ta của hiện tại... không có tư cách.
Lúc Tiêu Túc đang chuẩn bị nói điều gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, rồi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, là y tá đến kiểm tra tình hình bệnh nhân.
Khi nhìn thấy y tá, Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như được giải cứu.
Sau khi đã kiểm tra xong và đi, phòng bệnh lại trở về trạng thái yên tĩnh.
May mắn thay, lần này Đậu Nhỏ không gặng hỏi cậu ta thêm nữa, Tiêu Túc nghĩ ngợi một lúc rồi cất tiếng: “Đậu Nhỏ này, chú đi ra ngoài hít thở cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308356/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.