Vừa dứt lời, Tiêu Túc vô cùng biết cách tùy cơ ứng biến nên cúi người xuống và đặt Đậu Nhỏ trên sàn, thì thầm: “Đậu Nhỏ ngoan nhé, hãy đến chỗ của ba con đi.” Nói xong, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Mạc Thâm. "Cậu Dạ, cơ thể của anh không có chuyện gì sao? Vừa rồi anh đã bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì không có tình trạng gì khác đúng không ạ? Hay là...tôi đi gọi bác sĩ qua đây xem thử một chút coi sao?”
Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng lên, bản thân anh ngoại trừ lúc ban nãy khi định đứng dậy thì đầu truyền đến cơn đau nhói ra, thì không có tình trạng nào khác, bởi vì có lẽ là đã đoán ra được nguyên nhân xảy ra hậu quả đó, cho nên Dạ Mạc Thâm cảm thấy chắc là bản thân đã bị kích thích đại não, trí nhớ gần như là muốn phá vỡ đường phong ấn, thế nên mới dẫn đến việc phát sinh tình huống đó.
Nếu chỉ có vỏn vẹn như vậy, thì anh có vấn đề gì cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm lạnh giọng nói: "Không cần đâu, bây giờ sẽ quay trở về ngay.
Nói xong, anh cúi đầu đầu xuống nhìn Đậu Nhỏ đang không muốn đi tới một cái, ánh mắt dịu đi, giọng điệu cũng thấp hơn vài phần.
“Đến đây, ba đưa con về nhà."
Đậu Nhỏ: …………
Cậu bé bĩu môi, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng dường như cậu bé đã bị lời nói vừa rồi của ba làm cho ngây ngốc, cậu cảm thấy trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308354/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.