Sau khi Dạ Mạc Thâm ôm Đậu Nhỏ đi, vẫn mãi không đi ra.
Hai ba con đóng cửa ở trong phòng, cũng không biết là đang làm cái gì.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một lát, hay là qua mở cửa xem, sau đó đi vào, liên nhìn thấy hai ba con đang ngồi trên thảm giữa sàn nhà, đang nhìn chăm chăm lẫn nhau.
Có thể là cô không vào đúng lúc, lúc này hai ba con đều không ai nói gì.
"Hai người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Hàn Mộc Tử, Đậu Nhỏ lập tức đúng dậy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô.
"Mẹ~"
Nhìn thấy cậu bé chạy bổ vào ôm hai chân của cô, nhưng lúc tiến lại sát Hàn Mộc Tử lại tức giận mà dừng lại.
Oa!
Sau khi Đậu Nhỏ dừng lại nhìn Hàn Mộc Tử đang đứng trước mặt cậu bé, lại nhớ đến những lời lúc nãy ba nói với cậu bé.
"Sau này, con không được tùy ý tới gần mẹ của con nữa."
Đậu Nhỏ nghe xong, lập tức ấm ức mà hỏi: "Tại sao cơ chứ?"
Ông ba xấu xa này, không đối tốt với mẹ cũng bỏ đi, lại còn không cho cậu bé đến gần mẹ nữa chú!
Dạ Mạc Thâm lạnh giọng: "Lời vừa nãy con không nghe thấy sao? Mẹ của con có em bé rồi, sau này con không được như vậy nữa, đòi mẹ bế hoặc là bổ nhào vào người mẹ nữa, nghe hiểu không?"
Đậu Nhỏ thực sự rất tức giận, nhưng mà lại không thể không thừa nhận lời ba cậu bé nói là đúng, vừa nãy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308348/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.