Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cảm kích nhìn Đậu Nhỏ một chút, nói lời cảm ơn với cậu bé.
"Cảm ơn cháu."
Đậu Nhỏ cười híp mắt: "Chú Tiêu, không cần khách sáo nha Như vậy, chú muốn đi tìm ba sao? Cháu thấy dáng vẻ của chú rất lo lắng đó "
Tiêu Túc gật đầu: "Muốn."
"Vậy thì chú Tiêu người đi đi, Đậu Nhỏ ở chỗ này chờ hai người trở về.
Tiêu Túc cấp tốc đứng dậy, sau khi căn dặn Đậu Nhỏ không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại đây chờ bọn họ liền bước nhanh đi ra ngoài, khi xác định được rõ phương hướng lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Dạ Mạc Thâm đang rửa mặt ở trong toilet, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt, trách không được vừa rồi thời điểm Tiêu Túc nhìn thấy anh lại lộ ra vẻ lo lắng. Vốn dĩ là đoạn ký ức kia đã khiến sắc mặt của anh trở nên kém như vậy, đầu vẫn như râm ran đau nhức, thế nhưng Dạ Mạc Thâm lại vô cùng hi vong mình có thể nhớ ra tất cả những chuyện trước kia.
Coi như đầu có đau muốn nứt, chỉ cần có thể để anh nhớ ra tất cả thì tốt rồi.
Cảm giác trí nhớ lúc nào cũng trống rỗng thật
khó chịu.
Dạ Mạc Thâm đang chìm trong suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng.
"Cậu Dạ Mạc Thâm?"
Dạ Mạc Thâm nghe vậy thì nhìn qua, trông thấy Tiêu Túc đang đứng cạnh cửa dùng ánh mắt
lo âu nhìn anh.
Anh mấp máy môi mỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308337/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.