Nghĩ đi nghĩ lại, rồi Hàn Mộc Tử cũng dứt khoát chui vào trong chăn ngủ.
Đói một lúc cũng không sao, dù sao ban ngày cô cũng ăn khá nhiều đồ ăn, hơn nữa sức ăn bình thường của cô vốn không nhiều, chỉ là từ sau khi mang thai mới bắt đầu ham ăn ham ngủ.
Cô phải tự kiểm soát bản thân đúng cách.
Hàn Mộc Tử cứ thế tự an ủi bản thân, cô cứ tưởng mình sẽ vì đói mà không ngủ được, nhưng không bao lâu sau khi đầu chạm vào gối cô đã ngủ thiếp đi.
Hàn Thanh vẫn cứ ngồi ở sofa phòng khách, tờ báo đã đọc hết rồi nhưng anh ta vẫn lật qua lật lại xem.
Không biết nội dung trên tờ báo cần phải xem trong bao lâu, nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Kẹt...
Cửa phòng mở, bác sĩ bước ra, nhìn thấy phòng khách trống trải thì có chút ngạc nhiên, trong chốc lát nhìn thấy Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng nhìn về phía bác sĩ.
Ánh mắt hai người đối diện trong không trung, một giây sau Hàn Thanh đứng dậy.
“Bác sĩ?"
“Xin chào.
Hàn Thanh hướng mắt về phía phòng của cô ấy: “Thế nào rồi?” Bác sĩ không tìm thấy Dạ Mạc Thâm, dù sao ở đây cũng không phải nhà Uất Trì, có thể những người này đều là bạn của Dạ Mạc Thâm, bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đang dần hạ sốt rồi, theo quan sát của tôi có lẽ rất nhanh sẽ hồi phục, đợi đến lúc hoàn toàn hết sốt, nghỉ ngơi cho tốt, chú ý giữ ấm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308323/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.