Kiệt Sâm thực sự là nghĩ như vậy. Bị anh nói trúng tim đen, nhất thời Kiệt Sâm không còn lời nào để nói.
Lại nghe thấy Dạ Mạc Thâm thản nhiên mà nói: “Tôi chỉ muốn khôi phục lại trí nhớ thôi, không phải muốn tự sát.”
Dứt lời, anh bắt đầu nâng tay cởi khuy áo khoác của mình ra, trước mặt là một bể bơi rất lớn, chỗ đây còn to hơn bể bơi ở hiện trường nữa, Kiệt Sâm nhìn thoáng qua xung quanh, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi tìm vài người nữa đến trông cậu đi, nếu không tôi sợ cậu có chuyện gì, một mình tôi không cứu nổi cậu đâu.”
Tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại, ừ một tiếng.
Vì vậy Kiệt Sâm nhanh chóng xoay người đi gọi người, thừa dịp gọi người mà anh lấy điện thoại ra nhìn qua một lúc, phát hiện tin nhắn của Tiêu Túc vẫn nằm im lìm, không thèm trả lời một cái cho anh.
Con mẹ nó chứ, tên ranh này xảy ra chuyện gì mà không thèm quan tâm đến cậu chủ Dạ của mình nữa rồi?
Anh ấy đã chia sẻ vị trí lâu như vậy rồi, cậu ta lại không phát hiện ra hay sao?
Nhưng mà rất nhanh, Kiệt Sâm liền vận ra có điều không đúng.
Bởi vì anh ấy nhìn trên bản đồ thấy chấm xanh của Tiêu Túc đang rất gần với anh ấy, gần như đã trồng lên nhau làm cho anh ấy suýt nữa không nhìn ra.
Nhìn thấy vậy, Kiệt Sâm kích động thiếu chút nữa đã hét lên.
Không ngờ đến Tiêu Túc chạy đến thật, không uổng công anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308308/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.