Dạ Mạc Thâm nghe đến bốn từ này, bất giác cau mày lại, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử thêm một vẻ ưu tư khác thường.
Kiệt Sâm nói trước đây anh xem phụ nữ như rắn rết, cô nói bản thân đã có nhận thức sâu sắc, chẳng lẽ nói bản thân mình trước đây đối với cô…….
Phải rồi, Dạ Mạc Thâm nhớ đến những lời Đậu Nhỏ nói với anh.
Cậu bé nói anh đối xử với mẹ cậu rất không tốt, thậm chí còn rất tệ. Xem ra trước đây anh thật sự đã từng làm ra nhiều chuyện tổn thương đến Hàn Mộc Tử.
Nghĩ đến đây, tay Dạ Mạc Thâm nắm chặt thành quyền, trong lòng giễu cợt, có lẽ là đang giễu cợt bản thân anh.
“Được rồi, những chuyện này đều là quá khứ rồi, bất kể trong quá khứ xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng nữa rồi.”
Không quan trọng sao? Dạ Mạc Thâm nhìn góc nghiêng mặt của Hàn Mộc Tử, môi mỏng vểnh lên, không nói gì.
Trong chiếc xe còn lại.
Tiểu Nhan theo Hàn Thanh lên xe, nhưng lại không dám quá trắng trợn cùng anh ấy ngồi ở ghế sau, cho nên chỉ có thể uyển chuyển mà ngồi vào ghế phó lái.
Đối với cô ấy mà nói, chỉ cần có thể ngồi trong cùng một chiếc xe, cô ấy đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Chỉ là không ngờ người đi về phía bọn họ lại là Tiêu Túc, Tiêu Túc cầm lấy chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi ở ghế phó lái còn ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt thản nhiên dùng khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308303/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.