Tiểu Nhan vẫn còn đang đập, sau khi đập xong thì thành thạp băm tỏi.
Hàn Mộc Tử nhìn đống tỏi kia, không nhịn được nói: “Trưa nay cậu định ăn tỏi?”
“Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là… Cậu không sợ cái mùi này sao?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan bỗng lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, nam thần vẫn còn ở chỗ này, làm sao tớ có thể ăn tỏi được? Nhỡ đầu lát nữa có cơ hội ở chung với nam thần, không phải vừa mở miệng một cái là sẽ khiến cho người ta chết ngạt sao?”
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức gạt hết tỏi vào trong thùng rác.
Sau đó động tác nhanh nhẹn rửa sạch dao với thớt.
“May mà cậu nhắc nhở tớ.”
Hàn Mộc Tử cẩn thận nhìn cô ấy một cái, phát hiện vẻ mặt cô ấy không có gì gọi là trốn tránh cả, giống như là quên luôn chuyện vừa rồi.
Là không thèm để ý hay là có trái tim lớn?
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Cái đó… Lời vừa nãy tớ nói với cậu, cậu có nghe rõ không?”
Tiểu Nhan: “Lời gì?”
“Có lẽ, Tiêu Túc thật sự ăn dấm?”
Tiểu Nhan: “Không có khả năng!”
“Tại sao cậu biết là không có khả năng? Không phải cậu cũng nghi ngờ hay sao? Chỉ là không xác định mà tôi.”
“Đúng vậy, tớ có chút nghi ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì là không có khả năng nha, Tiêu Túc không có khả năng thích tớ, chúng tớ đã quen biết lâu như vậy, nếu như anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308299/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.