"Không ở lại ăn cơm đầu, ít ra ông cụ còn có tôi bên cạnh, những năm nay chúng tôi đều sống như vậy rồi, mơ không cần lo lắng đầu.
Không hiểu sao, nghe thấy câu nói này của chú Vu, Hàn Mộc Tử cảm giác rất lạnh lẽo
Một ông cụ tuổi đã cao, sống một mình ở nước ngoài, bên cạnh không hề có con cái, thật đáng thương
Hàn Mộc Tử có chút khó chịu trong lòng, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Sau khi tiến Vu Ba, Hàn Mặc Tử trở lại phòng, mở quyền ghi chép của mình ra sau đó lên bách khoa toàn thư tra cứu thông tin về doanh nghiệp nhà họ Uất Trì.
Hiểu biết của cô về gia tộc này cũng không tính là nhiều, nhưng mà lần này thì lại nảy sinh ra cách hiểu biết về nó.
Có lẽ, nếu như có thể, sau khi cô và Dạ Mạc Thầm về nước, có thể đón ông cụ về cùng.
Dù sao, cũng từng này tuổi rồi, khó khăn lắm mới có được nhiều người thân như thế, sau đó lại muốn lần nữa quay về tình trạng một mình.
Cảm giác có được rồi lại mất đi này, quá khó chịu
rồi.
Hàn Mộc Tử tra tư liệu rất lâu, đến khi Đậu Nhỏ tắm xong rồi, cô vẫn hết sức chăm chú vào máy tính.
Cơ thể Đậu Nhỏ vẫn còn mang theo hơi ẩm vừa mới tắm xong, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ cô: “Mami, má đang xem gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh trẻ con của cậu nhóc, Hàn Mộc Tử bắt lấy đôi tay đang cô lấy cổ mình, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308277/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.