“Cảm ơn cậu” Hàn Mộc Tử cầm lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm.
Vang lên trong sân bay là giọng nói ngọt ngào của tiếng mẹ đẻ, không giống như ở nước ngoài, hầu hết mọi dấu hiệu giao tiếp đều bằng tiếng Anh. Mặc dù thời gian rời đi vào lần trước không lâu, nhưng lần trở vệ này Hàn Mộc Tử lại có một cảm giác vắng bóng một thời gian dài.
“Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước khi chúng ta đi máy bay đâu có thấy cậu phản ứng mạnh thế này đâu?” Tiểu Nhan vô cùng thương xót, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Dạ Mạc Thâm ngồi bên cạnh Hàn Mộc Tử thì không nói lấy một tiếng mà đưa tay gỡ sợi tóc rối vương vấn trên má cô, sau đó còn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Hàn Mộc Tử: Cảm nhận được sự ấm áp, Hàn Mộc Tử quay đầu lại và mỉm cười thật tươi với Dạ Mạc Thâm, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiểu Nhan.
“Đúng vậy, trước đây tớ luôn cảm thấy không sao cả: Nhưng lần này tớ lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, có lẽ là do cục cưng không ngoan đây.”
Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, từ bụng dưới truyền đến một cảm giác khác lạ, có lễ có liên quan bất ổn đến thai nhi của cô. Dạ Mạc Thâm cau mày: “Em đi ăn chút gì trước đi, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một chút”
“Không cần đâu.” Hàn Mộc Tử lắc đầu từ chối: “Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308272/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.